Ăn cơm rồi lạiuống một chén thuốc, Ngâm Hoan súc miệng ước chừng năm sáu lần, nằmxuống, chịu đựng một trận không thoải mái từ phía sau, nhìn góc giườngchằm chằm, nàng nhẩm tính thời gian, còn hai tháng nữa là tin dữ Trầnquốc công chết trận sa trường truyền đến Lâm An, rất nhanh thôi, Cố giasẽ vì Mộc thị chọn một đứa bé làm con thừa tự.
Trong ấn tượng của nàng, An phu nhân Mộc thị là một nữ nhân mà nét vui mừng không bao giờhiện rõ trên mặt, từ lúc biết rõ tin người kia chết đến lúc chung thânthủ tiết, cho dù có sóng lớn như thế nào trong việc nàng những nămtrước, nàng thuỷ chung cũng không thấy An phu nhân lộ một chút kích động trên mặt. Tại Cố phủ, cho dù là Cố quốc công chết, nàng không con nốidõi, nhưng địa vị cũng bất phàm như cũ, không ai dám coi thường nàng.
Cái dạng chuyện tình gì mới có thể làm cho nàng động dung đây, Ngâm Hoantập trung trí nhớ lại trong đầu, trong lúc hỗn loạn mà ngủ, một đêm vômộng.
Buổi sáng khi nàng tỉnh lại đã thấy Thanh Nha ở đó, thaynàng mang thuốc đã sắc đến bàn, thấy nàng tỉnh, muốn giúp nàng nghiênngười súc miệng.
“Thanh Nha tỷ tỷ, để Nhĩ Đồng giúp ta là đượcrồi”. Tay nàng dừng lại, Thanh Nha tiện đà nâng nàng từ trên giường, nhẹ giọng nói “Phu nhân phái ta đến đây chiếu cố Thất tiểu thư, Thất tiểuthư không cần đa lễ”.
Bất quá trong mắt Thanh Nha Thất tiểu thưlà một đứa bé nhát gan mới sáu bảy tuổi, vậy mà chính đứa bé đó, tạithời điểm Lục thiếu gia rớt xuống lại xông lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-nu-tam-ke/136319/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.