Từ phía dưới khăn voan đỏ nhìn ra, thấy một con vịt bị đặt ở trên đất, có người đỡ, còn mang theo hồng hoa của chú rể.
Thẩm Tích Họa muốn ngất đi cho xong.
“Có cần quá đáng như vậy hay không? Tiểu thư nhà ta tốt xấu gì cũng là tiểu thư Thẩm phủ, có thể nào cùng vịt bái đường?” Đông Mạt nhịn không được, lập tức bất mãn trừng lớn hai mắt nhìn con vịt nói với quản gia An vương phủ.
“Vương gia nhà lão bị bệnh, để con vịt này bái đường xem như đã cho Thẩm gia mặt mũi rồi.” Quản gia An vương phủ một bộ dáng như mắt chó nhìn người nói.
Con vịt? Chẳng lẽ đây là chủ ý của Vương gia. Vịt sao? Khóe miệng Thẩm Tích Họa cong lên, bởi vì đang trùm khăn voan đỏ, cho nên cũng không ai thấy nụ cười của nàng.
“Tiểu thư nhà ta gả đến đây chính là Vương phi, sao ông có thể đối với tiểu thư như vậy?” Xuân hương cũng không nhìn được nói ra. Thẩm Tích Họa nghe lời Xuân Hương nói xong, chân mày cau lại, chưa bái đường, nàng ta liền cáo mượn oai hùm như thế, làm cho Thẩm Tích Họa bất mãn, nếu cứ để như vậy, sẽ đem đến cho nàng ta không ít phiền toái.
“Xuân Hương, câm mồm.” Thẩm Tích Họa khiển trách nói, trong thanh âm mang theo uy nghiêm, làm cho người ta không tự chủ được ngậm miệng lại. Xuân hương cũng ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng trong lòng thấy khó chịu, nàng đang bênh vực tiểu thư, tiểu thư còn hung hăng với nàng như thế.
Tô quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-nu-hien-the/3162911/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.