Chương trước
Chương sau
“Phụ thân, Thư nhi nhất định có thể đứng nhất.” Trong mắt Thẩm Tích Thư mang theo một loại ý chí không chịu thua, nàng là hòn ngọc quý trên tay Thẩm gia, cho tới bây giờ vẫn không làm ra chuyện gì mất mặt, nếu không phải do chuyện xung hỉ lần này, nàng cũng sẽ không luống cuống như thế.

“Thư nhi của phụ thân sao lại so sánh với một Triệu Tiêu Tiêu chưa từng được ai biết đến như thế.” Thời điểm Thẩm lão gia nhắc đến tên Triệu Tiêu Tiêu trong mắt xuất hiện tia tàn nhẫn. Bất quá ông sẽ không ra tay, dù sao nàng ta chỉ nổi bật có năm nay, mà nữ nhi của ông đã thi bốn năm mà chỉ thua có một năm, cho nên người sáng suốt liếc mắt một cái có thể nhìn thấy được sự tình.

Chủ yếu là hiện nay bọn họ vẫn chưa có quan hệ gần gũi với quan lớn của triều đình.

Đợi Thẩm Tích Họa sau khi gả đi, ông có vị trí Vương phi làm chỗ dựa vậy là đủ rồi.

Tuy hội hoa đào đã qua hồi lâu, nhưng dân chúng thành Diên châu vẫn còn thảo luận ầm ĩ chuyện ngày ấy. Quan trọng là do không ai tìm được nhân vật nổi bật Triệu gia thành tây Triệu Tiêu Tiêu, nhưng tất cả mọi người sẽ không quên cuộc thi đặc sắc ngày hôm đó. Trở thành đề tài cho mọi người sau khi rượu say cơm no.

Tất nhiên cũng có thêm một đề tài khác chính là tam tiểu thư Thẩm Tích Thư Thẩm gia, ba năm đứng đầu, năm nay lại bị đánh bại, mà ngày hai mươi tám tháng ba là ngày Thẩm gia tam tiểu thư gả cho ma ốm Tam vương gia lại được truyền khắp chốn.

Đơn giản là ngày cưới ngày càng đến gần.

Mà đại phu nhân Thẩm phủ đang không ngừng sắp xếp, ngoại trừ một vài người trong Thẩm phủ biết người chân chính gả đi là ai, những người khác lại không được biết, đều nghĩ tân nương là tam tiểu thư Thẩm Tích Thư.

Thẩm Tích Họa lại không lo lắng, chỉ ở trong sân yên tĩnh ngủ trưa, mỗi ngày giống như một con mẻo lười núp ở trong viện của mình.

Ngoại trừ ngủ cũng chỉ có ngủ, nàng thật thích xem Hỉ Dương Dương cùng Hôi Thái Lang, đứa trẻ nào cũng đều thích Hỉ Dương Dương, bởi vì Hỉ Dương Dương cơ trí thông minh.

Nhưng nàng lại thích Lại Dương Dương, ở trong mắt nàng Lại Dương Dương thật thông minh. Thứ nhất, Lại Dương Dương thường xuyên bị an bày đảm đương vai trò làm con mồi, những lúc như thế, nó chỉ tự giễu nói một câu: Sao lại là ta! Ở trước mặt Hôi Thái Lang, nó gần như không có sợ hãi, mà là thập phần bình tĩnh suy nghĩ tìm kế thoát thân, làm cho Hôi Thái Lang gặp cảnh thịt dê đến bên miệng lại bay đi. Thứ hai, đừng nhìn Hỉ Dương Dương có tiếng là thông minh nhất trong thôn, kỳ thực, Lại Dương Dương so với nó một chút cũng không có ngốc. Nó làm việc, đọc sách, so với ai cũng nhanh hơn, dành nhiều thời gian đi chơi hoặc dùng để ngủ. Thứ ba, thường xuyên ăn đồ ăn của Hôi Thái Lang, sau khi ăn xong cũng không bị bắt mua, rất là thông minh. Thứ tư, cho dù bị Hôi Thái Lang bắt được, cũng không buông tha cho kỳ vọng đối với cuộc sống, khi đối đầu với cái chết, vẫn kêu to cứu mạng. Thứ năm, rất chính nghĩa, cho dù bị bắt, cũng không bán đứng bạn bè. Thứ sáu, nó tin tưởng vào bạn bè, mỗi một lần bị bắt, đều tin tưởng bọn Hỉ Dương Dương sẽ đến cứu … Vân vân ...

Cho nên nàng phải làm Lại Dương Dương. Ngủ, ngủ như thế nào đều cảm thấy ngủ không đủ.

Dưới ánh mặt trời nàng lười nhác ngủ, Đông Mạt cùng Xuân Hương cũng chuyển hai cái ghế dựa nhỏ ngồi ở bên cạnh.

Từ sau khi Xuân Hương đi tới Họa cư, hiển nhiên là thoải mái lại vui vẻ, Thẩm Tích Họa này như con sâu lười, lại là người thích nấu ăn, các nàng làm nha hoàn cũng thư thái.

Hiện nay nàng ta một ngày ngoại trừ nấu cơm thì mới di chuyển thời điểm, khác đều là nằm.

Mà Đông Mạt cùng Xuân Hương cũng không cần làm chuyện nặng gì.

Có đại phu nhân phân phó, tất cả mọi người không dám ở trước cửa Họa cư lắc lư, thậm chí không ai dám nói Thẩm Tích Họa câu gì, ngay cả nhị tiểu thư Thẩm Tích Kỳ bị Thẩm Tích Họa làm hại thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương cũng bị giam cầm ở trong phòng.

Đã vậy Thẩm lão gia lại không cho phép nàng ta kêu ông là cha, nàng ta đang ở thiên đường bỗng chốc rơi xuống vực sâu vạn trượng, bị người thấy liền phỉ nhổ.

Cái này gọi là tự nhận ác quả.

Thẩm Tích Họa đang ngủ có đôi khi nghe Đông Mạt cùng Xuân Hương tán gẫu mới biết được.

Nàng còn nghe được chuyện Thẩm Tích Thư lần đó ở hội hoa đào bị đả kích thật lớn, từ đó về sau ở trong Thư cư không ra ngoài, chuyện này tất nhiên cũng là Đông Mạt cùng Xuân Hương vụng trộm nghe được.

Hết thảy những chuyện có liên quan đến Thẩm Tích Thư, đều bị đại phu nhân cấm không cho ai nói với Thẩm Tích Họa, chỉ sợ Thẩm Tích Họa biết sẽ đổi ý, đến lúc đó cứng rắn cũng sợ là không hay ho gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.