Khu vực đồng bằng này có lượng linh thạch được phân bố khá đồng đều, là nơi đảm bảo được điều kiện sinh sống cho mấy chục vạn tu sĩ và mấy trăm vạn phàm nhân. 
Bởi linh mạch đồng đều, mật độ linh khí cân bằng nên không có tông môn lớn nào để ý. Tại đây chỉ có một ít môn phái vừa và nhỏ và thành trì do tu chân thế gia chiếm giữ, đồng thời còn có cả quốc gia do phàm nhân lập nên. 
Bình nguyên này là nơi hiếm hoi mà tu sĩ và phàm nhân cùng sinh sống. 
Nói là cùng sinh sống, nhưng thực chất lại không hẳn vậy. Do đất đai quá rộng lớn, lại không có linh lực để phụ trợ cho sinh hoạt nên những người thường chỉ có thể lập nghiệp ở một khoảnh không lớn; chúng tu sĩ thì đương nhiên không muốn dây dưa với lũ thấp hèn đó. 
Sự ngăn cách vô hình ấy vô tình tạo rất nhiều khoảng trống cho tu sĩ ẩn núp. 
Kỳ Thí Phi đưa Quỳ Mão thẳng tới kinh thành của một tiểu quốc nằm giữa bình nguyên. Y lập địa bàn ở khu đất trống ngoài ngoại ô. Người tu chân vốn lắm chiêu trò để chiếm không gian sống của phàm nhân mà họ không hề hay biết. Họ sẽ dùng chướng nhãn pháp, hoặc giăng mê chướng, hay đơn giản là che khuất luôn sự tồn tại của mình. 
Tòa cung điện từng được sử dụng ở lăng mộ nay lại có dịp xuất hiện. Quỳ Mão ngụ tại Phi Tiêu Lâu như lần trước, ma tôn đại nhân đương nhiên là ở nơi chính sảnh như Tử Hư Các. 
Thực ra, Kỳ Thí Phi muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-mo-nhan-nghich-tap/1603203/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.