Phạm vi của bãi thủy mộ này rất rõ ràng, như có một lớp chụp lên, có thể rất rõ ràng nhìn thấy mặt cỏ bị chia cắt phía sau, một bên là gốc cỏ mọc ra từ tuyết đọng, bên kia thì trụi lủi nhìn không ra một tia sự sống.
Người đi theo Văn Chân xông tới ngoại trừ ba người phụng cung ra, chỉ có Ninh Kính Hiền, người khác đều bất tri bất giác là ghìm ngựa đứng ở ngoài phạm vi.
Muốn đi vào loại tử địa trong truyền thuyết này là cần dũng khí, Ninh Kính Hiền không chút do dự lại trực tiếp người chấm đất mà đi. Hắn cũng không chú ý động tĩnh bên Văn Chân, đôi mắt chính là dính vào áo khoác đen da hồ trên người người nọ.
Nhảy xuống ngưa, Ninh Kính Hiền ngồi xổm, vươn tay đem người nằm ở trên đất lật lại. Hai tay của hắn không tự giác mà run rẩy, trong lòng lo lắng phát sinh tình huống xấu nhất. Nhưng mà chờ hắn thấy rõ thiếu niên mặc áo da hồ đen kia là ai, lại ngây ngẩn cả người, nằm căn bản không phải Ninh Vân Tấn, mà là Tần Minh.
Tần Minh sắc mặt tái nhợt, đệm cho máu tươi khóe môi phá lệ rõ ràng, y phục hắn có chút nhăn nhúm, giống như có người vò qua, chỗ bị lộ ra, có thể nhìn thấy dấu tay xanh tím trên cần cổ trắng nõn.
Ninh Kính Hiền vươn tay dò xét một chút hơi thở của hắn, cảm thấy còn có hô hấp mong manh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Ai cũng biết Ninh Vân Tấn đối xử với Tần Minh rất ưu ái, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thien-ha/1348543/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.