Bởi vì hiện tại đang vào thời điểm chiến tranh, tình huống tiền phương cơ hồ mỗi ngày đều có chuyên gia viết thành chiến báo trình lên hoàng cung. Bất quá vào thời điểm không có quân tình khẩn cấp, đại bộ phận đều là bốn trăm dặm và sáu trăm dặm khẩn cấp, tuy rằng không ngừng truyền đến tính huống kho lương và nhà dân chúng thôn dã bị đốt đoạt, nhưng vẫn không có quy mô giao chiến lớn.
Văn Chân chung quy cảm thấy có chút bất an, nếu Mông Hoặc dám suất lĩnh năm vạn người đối với Đại Thương tuyên chiến, chung quy không có khả năng sau khi chiếm một chỗ, thì không còn động tĩnh, đó căn bản không phù hợp với tập tính của tộc Phụng Vũ. Huống chi bọn họ đúng là thời điểm thiếu lương, càng cần tốc chiến tốc thắng hơn nữa, cướp đoạt đủ lương thảo mới có thể tránh cho vô lực kế tục.
Dự cảm của hắn rất nhanh trở thành hiện thực, ngày mười tám tháng hai mới rời nha môn, môn khẩu cửa cung đóng chặt đã nghênh đón một tuấn mã chạy như bay mà phóng. Phần chiến báo này từ Quy Hóa tám trăm dặm khẩn cấp truyền đến, bằng thời gian ngắn ngủi rơi vào trong tay Văn Chân.
Văn Chân sau khi đọc nhanh như gió xem xong, cả kinh mãnh liệt hướng bàn vỗ một cái, cả giận nói, “Buồn cười, nhãi ranh kiêu ngạo.”
Với tu luyện của Đại tổng quản mấy năm nay sau khi thấy vẻ giận dữ của Văn Chân tim gan nhỏ cùng bùm nhảy loạn, cái loại lửa giận mưa gió nổi lên dưới che giấu của vạn tia sấm sét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thien-ha/1348499/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.