Ninh Vân Tấn thưởng thức vật khắc trên tay, ánh mắt có vẻ phá lệ nhu hòa, “Năm nay thân thể phụ thân có chút kém, lại vừa lúc là ba mươi bảy tuổi, vi thần thật sự lo lắng cho cha, cho nên lúc này mới chế tác cốt phù điêu này, lấy cầu có thể bảo vệ cha bình an.”
“Thanh Dương hiếu tâm đáng khen.” Văn Chân trong lòng như là nghẹn một hơi, nửa ngày mới khen Ninh Vân Tấn một câu. Mắt hắn dừng ở trên vật khắc kia, cười nói, “Ngươi cho trẫm nhìn xem?”
Nói vậy, loại đồ cốt phù điêu dính huyết khí và linh khí này, trước khi chế tác hoàn thành là không thể tùy tiện để người chạm. Bất quá Ninh Vân Tấn biết quan hệ huyết thống của mình và Văn Chân – huyết khí cùng mạch ảnh hưởng rất nhỏ, lại là lần đầu tiên chế đồ phức tạp như thế, quả thật yêu cầu có thể có người giúp mình đánh giá, liền không chút do dự đưa lên.
Thái độ tín nhiệm thoải mái như thế của hắn với mình, ngược lại khiến Văn Chân có chút ngại ngùng giở thủ đoạn. Bỏ một tầng linh khí bao quanh trên tay, hắn lấy ra một chiếc khăn lụa đem vật khắc cầm lên.
Vật khắc vào tay nặng trịch, với ánh mắt giám bảo vô số của Văn Chân tự nhiên liếc mắt đã nhìn ra chất liệu là chọn dùng sừng tê giác. Sừng này hẳn là Xiêm La giác (tê giác Châu Á) màu gần trắng, dùng chính là phần đặc gần trước.
Chất liệu sừng này trên dày dưới mỏng, chỗ mỏng nhất mài đến chỉ có độ dày hai đồng tiền, bề ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thien-ha/1348473/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.