Văn Chân sau khi tự vui vẻ xong, há miệng nhân tiện nói, “Hữu mỹ nhất nhân, uyển như thanh dương*. Ta thấy không bằng cứ gọi là Thanh Dương đi!”
*Trích từ bài ‘Thiện tai hành’ của Tào Phi, nửa trên khen ngợi mỹ nhân, nửa dưới là lòng thương nhớ.
“Tên hay.” Tả Sư Hoành sờ sờ râu mép, khen, “Mỹ mục dương hề, mỹ mục thanh hề, hài tử này nhận tên này rất phù hợp.”
Nhân gia cố ngoại tổ phụ cũng mở miệng, lại là Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, ai dám nói tên tự này lấy không hay, đều liên thanh khen ngợi.
Chỉ có Ninh Vân Tấn có chút giận trong lòng, vừa nghe tên tự này hắn đã nhịn không được nghĩ đến ‘Hữu hình tựu tú, vô tiết cánh thanh dương’ (Có hình thì đẹp, không đáng càng thanh cao),nhất thời cả người đều không khỏe. Bất quá trong văn cổ Thanh Dương chẳng nững chỉ mặt mày thanh tú, càng nói về người có phong thái và dung nhan tốt đẹp, cũng là ngụ ý lời ca ngợi vô cùng tốt.
Ở trong một mảnh tán dương, Dương Nhượng Công âm dương quái khí mà nói, “Nghe nói chỉ là một bức họa Ninh nhị công tử hình như cũng đã được người ra đến năm nghìn kim, cũng thật sự là bất phàm mà!”
“Hả?” Ninh Vân Tấn vẫn thật chưa nghe nói qua chuyện này, có chút kinh ngạc.
Trong phòng này không thiếu nhất chính là người thủ đoạn chồng chất, đại sự trong kinh thành căn bản không giấu được bọn hắn, Thiếu Chính Hành cười giải thích, “Nghe nói Tôn Bản Thiện vì Ninh nhị vẽ hai bức tranh người, không ít người ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thien-ha/1348470/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.