Chương trước
Chương sau
Văn Chân vào cửa đã cho lão nhân trên giường một lễ đệ tử.
“Lão sư, ngài vất vả.”
Âu Hầu Tu Kỷ mở to mắt, cũng có lẽ là vừa rồi mới nghỉ ngơi khôi phục một chút thể lực, hai mắt của hắn thoạt nhìn cũng sáng ngời một chút.
“Hoàng đế ngươi đến nhanh lắm.” Âu Hầu gọi hắn một tiếng, liền ý bảo Ninh Vân Tấn đỡ mình ngồi dậy.
Ninh Vân Tấn vội vàng cẩn thận mà nâng lão nhân dậy, lại ở phía sau hắn đệm vài cái đệm, khiến hắn dựa vào thoải mái hơn một chút.
“Lão sư, quốc thư bên kia đã đưa qua.” Văn Chân từ trong tay áo lấy ra một chiết tử, hai tay đưa lên trước, “Là cầu hòa.”
“Hoàng đế ngươi tự mình xử lý đi!”
Âu Hầu cũng không nhận chiết tử kia, giữa thần sắc có mang một cỗ ngạo khí bễ nghễ thiên hạ, “Lần này ta với lão thất phu Tất Thương Lãng kia ước chiến ngoài cửa ải, ban đầu là vì ngăn cản tộc Phụng Vũ lập quốc, tuy rằng ta làm thương nặng hắn, lại không nghĩ rằng Mông Tháp cư nhiên không để ý thể diện phái sĩ binh tiếp ứng.”
Hắn thở dài nói, “Tất Thương Lãng bị ta chấn thương phế phủ, cộng thêm đối phương không biết thương lão phu thế nào, chờ sau khi ta chết, chỉ cần giữ kín không phát tang, ít nhất vẫn có bảo đảm Đại Hạ ba đến năm năm thái bình. Hoàng đế ngươi thuận tiện dùng trong khoảng thời gian này tự giải quyết cho tốt đi!”
Ninh Vân Tấn bị lời của lão gia tử cả kinh trừng to hai mắt nhìn, hắn thế mới biết vì sao lão sư lại đột nhiên xảy ra chuyện, hóa ra ở dưới dạng thời điểm nhìn như thiên hạ thái bình, lão nhân gia cư nhiên đi đại chiến một trận với đại tông sư tộc Phụng Vũ.
Lúc này hắn mới hiểu được, vì sao đời trước sau khi tộc Phụng Vũ kiến quốc chỉ là quy mô nhỏ nhiễu biên cương, cư nhiên hết thảy là bởi vì lão gia tử uy thế vẫn còn đó.
“Là trẫm không nghĩ tới Mông Tháp lại điên cuồng như thế, nếu không cũng phái người tiếp ứng lão sư…” Văn Chân ngày thường mặt không đổi sắc mà trên mặt hiện lên một tia áy náy.
“Cùng ngươi có quan hệ gì. Là lão phu tự mình từ chối, chỉ là tìm người áp trận mà thôi.” Âu Hầu Tu Kỷ tự nhiên không thèm để ý, hắn quay đầu liếc nhìn Ninh Vân Tấn, “Tiểu tử, ta muốn công đạo ngươi đã nói xong, ngươi đi về trước đi!”
Ninh Vân Tấn biết đây là lão sư có việc công đạo với Văn Chân, nhưng lại không thể để cho mình nghe được, tuy rằng có chút không nỡ cũng chỉ có thể đứng dậy hành lễ với hai người, rời phòng.
Ra phòng Âu Hầu Tu Kỷ, hắn cũng không có vội vã rời đi, ngược lại là đứng ở cạnh hiện chờ Văn Chân. Lão nhân gia nếu đã tán công, sẽ phải suy yếu từng ngày, chỉ sợ thời gian không nhiều lắm, chí thân của ông cũng đã không còn, người thân cận nhất chỉ còn lại có Văn Chân và mình.
Tuy rằng biết Văn Chân nhất định có thể xử lý tốt hậu thế của lão nhân gia, nhưng hắn vẫn là muốn đủ khả năng tận lực tâm ý của mình.
Vừa chờ đợi, hắn vừa nghĩ những lời lão sư vừa mới nói với mình.
Tuy rằng bị ép phát lời thề, Ninh Vân Tấn lại không ý kiến gì với lão nhân gia. Hắn hoài nghi lão sư đã biết thân thế của mình, cho nên mới yêu cầu mình như thế, bất quá đời này hắn vốn đã không nghĩ qua đi đoạt ngôi vị Hoàng đế kia, lại có bùa hộ mệnh tế thiên giả này thì càng không tất yếu đi khuấy hồ nước đục kia!
Nghĩ đến thân phận tế thiên giả này, Ninh Vân Tấn liền bắt đầu cân nhắc lời thiện ngôn của lão nhân. Quý trọng hiện tại hắn tự nhiên rõ, cũng vì thế trả giá đại giới.
Tại thời điểm mình là Dương Trừng, chung quy cảm thấy cả đời còn rất dài, ở trong hoàn cảnh sinh hoạt bình yên hạnh phúc phảng phất như lớn lên không nhìn thấy điểm cuối, khi đó hắn vẫn cho rằng mình sau này có chính là thời gian đi theo những người nhà yêu thương mình.
Chỉ là sinh mệnh con người có đôi khi chính là yếu ớt đến vô pháp tưởng tượng, chỉ là một điều ngoài ý muốn, mình đã…Hắn căn bản vô pháp suy nghĩ cha mẹ ông nội bà nội bọn họ sẽ thương tâm khổ sở cỡ nào, sống lại tới nay hối tiếc cuối cùng của Ninh Vân Tấn chính là năm đó không có nắm chắc một phần thời gian làm bạn với bọn họ.
Hắn không muốn lại trải qua một lần hối tiếc, cho nên đời này Ninh Vân Tấn mới phá lệ quý trọng người Ninh gia!
Nhưng nếu chỉ là đạo lý đơn giản như thế, lão sư khẳng định sẽ không đơn độc nói ra, phương diện này tất nhiên có thâm ý, chỉ là mình nhất thời vẫn không thông mà thôi.
Chẳng lẽ là giống lão sư đây thân phận tế thiên giả trở thành đại tông sư có quan hệ?!
Ninh Vân Tấn nhịn không được nổi lên suy đoán, hắn đã từng xem qua một quyển sách gia gia thu được ở trong tạp ký, tế thiên giả là con cưng của trời, bởi vì thật sự quá mức nghịch thiên, bọn họ hình như đều sẽ khó có con nối dòng, và duyên phận giữa chí thân cũng rất mỏng, cũng không cố định xuất hiện ở một gia tộc nào, chỉ có có lưu huyết mạch thượng cổ đều có khả năng thức tỉnh.
Lý luận nói chỉ cần là trong con cháu Hoa Hạ đều có tỷ lệ xuất hiện tế thiên giả, nhưng bởi vì Đại Chu năm đó lựa chọn pha loãng dung hợp huyết mạch, trừ bỏ những đại gia tộc có truyền thừa, tế thiên giả cho dù thức tỉnh cũng căn bản không có biện pháp tự mình làm nắm giữ chính xác phương pháp sử dụng huyết mạch.
Nhưng có một chút có thể xác định tế thiên giả chỉ cần không chết non nhất định có thể trở thành đại tông sư, hơn nữa vẫn luôn có người đề xuất một lý luận, tại khi bọn họ tấn chức làm đại tông sư hoặc là trước khi chết có thể không tự giác mà cảm ứng thiên địa, mà còn thấy tương lai của người quan trọng nhất của mình. Tuy rằng thuyết pháp này cho tới bây giờ không có ở chỗ đương sự chứng thực qua, bất quá đã có rất nhiều người đều rất tin không nghi ngờ.
Ninh Vân Tấn có chút buồn bực, mình đến là có cơ hội đi chứng thực thuyết pháp này, bất quá nếu muốn trở thành đại tông sư ít nhất phải đột phá tầng thứ ba gia đoạn dưỡng khí, mình hiện tại vẫn còn ở tầng đỉnh tầng thứ hai thôi!
“Đang chờ trẫm?”
Văn Chân sắc mặt ngưng trọng, vô thanh vô tức mà đi đến bên cạnh Ninh Vân Tấn.
“Hoàng thượng!” Ninh Vân Tấn bị hắn ta dọa sợ, công lực người này lẽ nào lại biến mạnh?! Cứ tính mình vừa rồi phân thần, hẳn là cũng không đến mức một chút âm thanh cũng không nghe được đi!
Văn Chân không đối với hắn thất thố nói gì, ngược lại hai mắt chớp cũng không chớp mà nhìn hắn.
Ninh Vân Tấn bị cặp mắt sâu thẳm như hồ sâu kia nhìn chòng chọc, trong lòng có chút sợ hãi, bất quá may mắn hắn cũng không cảm giác được ác ý gì, chẳng qua cảm xúc Văn Chân có chút không bình thường mà thôi!
Hắn chỉ cho là Văn Chân ở chỗ lão sư nghe được những tin tức gì không tốt, đành phải chống áp lực ngẩng đầu ưỡn ngực cứng rắn chống chờ Văn Chân thu liễm cảm xúc.
Văn Chân thất thố cũng không duy trì liên tục bao lâu, sau khi khôi phục bình thường vừa thấy tiểu bộ dáng cố gắng trấn định kia, thì nhịn không được cong khóe miệng. Hắn vươn tay phủi đi bông tuyết hạ xuống áo lông, thậm chí đầu ngón tay đem viên tuyết trên đầu tóc hất đi.
“Hôm nay rét mà lạnh, tại sao không đến trên xe chờ!”
Động tác của hắn tuy rằng mềm nhẹ thong thả, nhưng mà khó tránh khỏi sẽ có lúc đầu ngón tay vô ý xẹt qua hai má. Cứ việc ở bên ngoài này đứng một hồi, trên mặt đã bị gió lạnh thổi đến có chút tê tái, chính là cái loại cảm giác tóc gáy bị đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua này, hãy để cho Ninh Vân Tấn nhịn không được run rẩy một chút.
Ni mã!
Ninh Vân Tấn cố nén xúc động sờ da gà nổi cả người, cảm thán nói, so với tức giận, bộ dáng âm trầm của Văn Chân, hắn nổi lên ôn nhu càng muốn mệnh người, quả thật rất khủng bố, người nọ là ở trong đó bị cái gì kích thích?!
“Hoàng thượng, vi thần muốn hỏi lão sư…” Ninh Vân Tấn thật sự nói không nên lời từ kia, dừng một chút, “Đến tột cùng là cách thức gì.”
Văn Chân bắt tay hắn, hướng phía xe ngựa đã chuẩn bị tốt đi đến, “Trên xe lại nói, ngươi hài tử này cũng không biết yêu quý bản thân, trẫm nói cũng như gió thổi bên tai!”
Ninh Vân Tấn bị hắn bắt lại không dám tránh, đành phải thành thật đi theo hắn lên xe.
Mặc dù là xe ngựa ngụy trang qua, bề ngoài nhìn rất bình thường, nhưng dù sao cũng là Văn Chân muốn dùng, bố trí bên trong cực kỳ thoải mái, còn đã chuẩn bị lò sưởi, ngồi vào liền vô cùng ấm áp. Bất quá dù sao xe ngựa không gian có hạn, thừa ra những đồ dùng và trang trí hoa lệ kia, thì chỉ bố trí chỗ ngồi ngang cho một người.
Chẳng lẽ mình phải đứng?! Ninh Vân Tấn trong đầu mới vừa hiện lên suy nghĩ này, Văn Chân đã kéo hắn đồng thời ngồi ở trên vị trí kia.
Xe ngựa tuy rằng rộng, nhưng mà Văn Chân đã có ý vô ý mà ngồi ở chính giữa, cứ như vậy Ninh Vân Tấn sau khi bị hắn kéo ngồi ở bên tay phải hắn ta, chỉ có thể gần sát hắn ta.
Mặc dù mặc quần áo mùa đông thật dày cứ tính kề sát nhau cũng sẽ không có cảm giác gì, nhưng mà Ninh Vân Tấn nào dám thật sự sát trên người Văn Chân, chỉ để cho mình kề vách tường xe.
Văn Chân thấy tiểu hài nhi bên người ăn mặc mềm mại thật sự cùng mình tách ra khe hở một lóng tay, tuy rằng tiếc nuối nhưng cũng cảm thấy buồn cười. Nếu là ngày thường nhất định phải hảo hảo chọc hắn một phen, chỉ là nghĩ đến lão sư Âu Hầu, tâm tình của hắn đã trầm xuống.
“Chỉ sợ thời gian của lão sư không nhiều, không cần ngươi quan tâm, trẫm để cho người an bài.”
Ninh Vân Tấn tâm tình có chút suy sụp, hắn nói, “Hoàng thượng, lão sư không có con cháu, người thân cận nhất của ông chỉ có hai người chúng ta, thân phận của ngài có chút không tiện, không bằng từ vi thần vì lão sư…”
“Không nhất thiết như thế.” Văn Chân biết ngụ ý của hắn, bất quá lại trực tiếp từ chối, “Ngươi vẫn là dụng tâm chuẩn bị cuộc thi sang năm đi!”
Ninh Vân Tấn vội la lên, “Nhưng mà sư vô đương vu ngũ phục*, ngũ phục phất đắc bất thân.”
*Phục服: Áo tang – Ngũ phục五服 gồm Trảm thôi 斬衰+Tư thôi 齊衰(Đại tang),Đại công 大功(Để tang 9 tháng),Tiểu công 小功(Để tang năm tháng),Ti ma 緦麻(Để tang ba tháng).
Hắn nói chính là trong lời ‘Học ký’, tuy rằng lão sư cũng không ở trong hàng ngũ phục, nhưng mà nếu không có lão sư, quan hệ giữa ngũ phục cũng không thân mật.
Cho nên nói tóm lại, tuy rằng với lão sư chỉ cần làm được ‘Sinh thì cẩn dưỡng(nuôi kỹ),tử thì tế điện (truy điệu)’, mà nếu quả là Âu Hầu dạng tình huống không có chí thân, nếu muốn làm tốt lễ tang chỉ có thể từ đệ tử ra mặt. Dựa theo lẽ thường, chỉ cần ra người chỉ đảo này, thì cũng phải làm giữ đạo hiếu ba năm.
Văn Chân tự nhiên biết chuyện này, nhưng mà tiền đề là phải có lễ tang…
Hắn thở dài nói, “Chuyện của lão sư không thể truyền ra ngoài, lão nhân gia ông ấy đã sớm nói qua bí mật không phát tang, nếu không Đại Thương chỉ sợ lập tức muốn xe bỏ quốc thư. Đến lúc đó lão sư dùng mệnh tranh thủ được vài năm cũng đã uổng phí…”
Ninh Vân Tấn ngây ngẩn cả người, hắn nức nở nói, “Như thế…Như thế thật sự rất ủy khuất lão sư…”
“Trẫm làm sao không biết.” Văn Chân bất đắc dĩ mà nói, “Những năm trước đây không phải lụt cũng là ngập, một hai năm này mới hoãn lại một chút. Phàm là phải quốc khố dồi dào, lại trị trong sạch, trẫm cũng có thể có hào khí không quan tâm kia.”
Ninh Vân Tấn biết Văn Chân nói chính là sự thật, lời nói không dễ nghe, Văn Chân khi tiếp nhận Đại Hạ, tình huống thật sự là cực kỳ không ổn. Thời Tiên hoàng trong triều đã loạn đấu hơn hai mươi năm, tiếp đó lại có chuyện Phu Mông Trác Phu loạn quyền, Văn Chân thật vất vả thu quyền lợi về trong tay, đã vấp phải nạn lớn liên tục, lại còn có hai trận chiến sự tiêu hao hết quốc khố, đúng là gian nan vô cùng.
Muốn trị một quốc gia lớn như thế, không phải chuyện môi trên chạm môi dưới, nếu như là tiểu thuyết YY, thân là Hoàng đế tự nhiên có thể bàn tay to vung lên, từ ý tưởng của mình đến xoa dịu.
Tham quan ô lại, đổi.
Vô năng tầm thường, bỏ.
Không kính quốc pháp giả, bắt, tù giết.
Nhưng mà trong hiện thực không thể tùy ý như thế, vì lợi ích con người có thể phát huy năng lượng vô tận, cho dù là một đám tham quan ô lại tụ tập lại với nhau cũng có thể tạo phiền toái cho Hoàng đế, vì sao Hoàng đế hận nhất nhóm đảng chính là đạo lý này.
Cứ cho Ninh Vân Tấn đã từng học lịch sử mà xem, Ung Chính gia viết ‘Luận ngự chế kết đảng’ bác bỏ ‘Luận kết đảng’ của Âu Dương Tu là thống hận nhất tham quan, cải cách mạnh mẽ vang dội nhất, nhưng mà kết quả đâu, hắn mệt chết ở trên long ỷ thống trị tốt quốc gia, rốt cuộc con tiếp nhận, các mục cải cách trước đó đã bị hủy bỏ đến không sai biệt lắm.
Hiển nhiên EQ của Văn Chân so với Ung Chính cao hơn không ít, hắn tuy rằng cũng nóng vội muốn đổi cách, nhưng mà lại không có dứt khoát hẳn hoi. Hắn dùng chính là phương thức nhẹ nhàng, đầu tiên đem người của mình từng bậc xếp vào, bỏ cũ thay mới những quan viên có vấn đề, chờ đến sau khi hết thảy bố cục xong, ở trong năm mới tỏ ý Tả Sư Hoành sắp đặt thứ tự lại trị cải cách, kể tử đó âm thanh phản đối trong triều tuy rằng lớn, lại tạm thời tung không nổi sóng gió.
Nhưng mà đây là thành lập ở dưới tình huống trên dưới triều đình một mảnh hài hòa, nếu thật sự cùng Đại Thương giao chiến, như vậy vì duy trì ổn định, cục diện thật vất vả khai sáng ra liền phải mắc cạn.
Trên lý trí Ninh Vân Tấn có thể lý giải suy tính của Văn Chân, nhưng mà trên tình cảm hắn lại cảm thấy không tiếp thụ được.
Lão gia tử trấn thủ quốc gia này nhiều năm, thậm chí vì thế bỏ tính mạng, lại ngay cả vinh quang nên có cũng không thể có được. Trước kia hắn đã nghe nói qua không ít chuyện anh hùng vô danh, khi đó chỉ là cảm thấy rất vĩ đại, rất tài giỏi, nhưng khi chuyện như vậy phát sinh ở trên người thân nhân bằng hữu của mình, lại chỉ cảm thấy vô hạn bi thương.
Nhìn thấy biểu tình khổ sở của hắn, Văn Chân nhịn không được xoa xoa đầu Ninh Vân Tấn, ánh mắt nhu hòa xuống.
“Ngươi rất tốt, cũng không uổng công lão sư thương ngươi như thế, còn đặc biệt mà muốn trẫm…” Văn Chân đột nhiên dừng lại, đổi đề tài nói, “Lão sư nói, tòa trạch tử này ngày sau thì giao cho ngươi, bên trong không có đồ vật gì đáng giá, bất quá có rất nhiều tàng vật của ông mấy năm nay, tin tưởng ngươi sẽ quý trọng.”
Ninh Vân Tấn cau mày, vừa rồi Văn Chân rõ ràng là nói lỡ miệng, nhưng mà đến tốt cùng lão sư muốn hắn ta làm gì chứ?
Chẳng lẽ là cùng mình có quan hệ?! Lòng hiếu kỳ một khi bị khơi mào, trong lòng hắn giống như bị bảy tám con mèo nhỏ đang cào cào, nhưng mà Văn Chân cũng rốt cuộc không tiếp tục đề tài kia, ngược lại nói lên những an bài thứ khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.