Chương trước
Chương sau
Ở sâu trong Phi mộng bình nguyên, khu vực respawn các quái vật Linh Cẩu, Yểu Yểu đang cùng đội Vũ Lam đánh quái. Không hiểu sao, Yểu Yểu lại hơi phiền muộn trong lòng.

"Yểu Yểu, sao thế, nhìn bộ dạng ngươi như đang lo lắng chuyện gì à." Vũ Lam ở bên cạnh Yểu Yểu quan tâm hỏi.

Yểu Yểu lắc đầu: "Không có gì."

Đúng lúc này, Yểu Yểu nghe thấy âm báo cuộc gọi, là Hạ Linh.

"Vũ Lam tỷ, ta nhận pm trước đã." Yểu Yểu áy náy xin lỗi Vũ Lam, bấm nhận cuộc gọi.

Thấy vẻ mặt thần thần bí bí của Yểu Yểu như vậy, Vũ Lam rất tò mò, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

"Hạ Linh, thế nào?" Yểu Yểu truy hỏi. Trong lòng nàng vừa chờ mong, nhưng cũng vừa thấp thỏm không yên, thứ cảm giác phức tạp này, thật khó để giải thích.

Hạ Linh vốn đang muốn trêu chọc Tạ Dao, nhưng thấy Tạ Dao nôn nóng lo âu như vậy thì không đùa nữa: "Hắn đúng là Niết Viêm, nhưng chắc hắn không biết ngươi chính là Yểu Yểu."

Tạ Dao nghe nói như thế, như vừa trút được một gánh nặng trong lòng, nhưng tâm trạng lại càng thêm rối loạn. Thứ tâm tình phức tạp này thật khó để diễn tả thành lời. Biết được Nhiếp Ngôn cũng chính là Niết Viêm, là người mà lòng nàng thầm ngưỡng mộ, bây giờ đang ở ngay trước mắt, nàng nhất thời cũng trở nên mơ hồ.

"Hạ Linh, ngươi bảo ta nên làm thế nào bây giờ?"

"Nếu hắn đã ngay trước mắt thì cứ tới luôn đi, cảm nhận của ta không sai đâu, vừa tài hoa hơn người, tính tình lại rất tốt, nói cho ngươi biết, bây giờ trong lớp chúng ta Nhiếp Ngôn là củ khoai lang nóng bỏng tay đấy, cả đám con gái đang nhăm nhe hắn, nếu ngươi chậm chạp thì đừng có mà hối hận." Hạ Linh cười trêu chọc.

Hai má của Tạ Dao nóng bừng lên, trong lòng nàng vẫn còn đôi chút rụt rè, ít nhất cũng phải chờ Nhiếp Ngôn ngỏ lời trước chứ. Nghĩ tới đây, lòng Tạ Dao cũng rung lên, nàng không rõ cảm giác này nghĩa là gì.

"Hắn nói hắn đang theo đuổi ngươi." Hạ Linh cười.

"Ta?"

"Đúng, là một Tạ Dao ở ngoài đời, ngươi có đồng ý không? Có muốn nói cho hắn biết, ngươi cũng chính là Yểu Yểu?" Hạ Linh hỏi, nàng cũng cảm thấy vui vẻ vì đã làm xong chuyện.

Tạ Dao suy nghĩ chút rồi lắc đầu, nói: "Không cần, giờ ta chưa muốn nói cho hắn biết."

Hạ Linh ngẫm nghĩ, mấy chuyện tình cảm này, nếu người ngoài góp ý nhiều quá, ngược lại sẽ làm loạn suy nghĩ của người trong cuộc.

"Vậy chuyện này ngươi tự giải quyết nha, may là đám con gái kia cũng không biết ngươi đang chơi game, nếu không với thân phận của ngươi có muốn giấu cũng giấu không nổi." Hạ Linh nói. Hạ Linh có thể hiểu được tâm tư của Yểu Yểu, nàng vừa hy vọng Nhiếp Ngôn chính là Niết Viêm ở trong game, để có thể cùng Nhiếp Ngôn sớm chiều bên nhau, nhưng đồng thời nàng cũng vừa lo lắng nếu Nhiếp Ngôn biết rõ thân phận của nàng, sẽ khiến hai người trở nên gượng gạo.

"Có thể giấu được một ngày thì cứ giấu, hy vọng đến lúc đó chúng ta có thể tìm được cách thích hợp để ở bên nhau." Tạ Dao nói. Nghĩ tới Nhiếp Ngôn bảo muốn theo đuổi nàng, lòng nàng thấy rất ngọt ngào, nhưng khi nhớ tới Nhiếp Ngôn luôn xa cách với nàng ở trong chơi, lại cảm giác hơi mất mát.

Tạ Dao phát hiện khi ở trong game, Nhiếp Ngôn luôn giữ khoảng cách với nàng, khiến nàng buồn bã trong lòng.

Nhiếp Ngôn cũng không biết Tạ Dao và Yểu Yểu là một, đối với Nhiếp Ngôn, Yểu Yểu chính là thứ độc dược có thể làm say lòng người. Hắn không thể nào quên được những chuyện đã xảy ra giữa hai người trong mật thất đêm hôm đó, khung cảnh luyến ái đẹp đẽ ấy thi thoảng lại hiện lên trong đầu hắn, thân thể trắng nõn thanh khiết của Yểu Yểu tựa như tiên nữ bị đọa xuống trần gian, làm cho người ta phải say mê, hắn lo sợ bản thân trong vô thức sẽ yêu Yểu Yểu. Nhiếp Ngôn rất có thiện cảm với Yểu Yểu, thậm chí là ưa thích, dù sao cũng đã ở bên nhau lâu như vậy. Nhưng thứ tình cảm mà hắn dành cho Tạ Dao lại là ghi tâm khắc cốt, là ấn ký vĩnh viễn không thể nào phai mờ trong cả cuộc đời của hắn!

Hai người chỉ được chọn một, Nhiếp Ngôn sẽ không một chút do dự mà chọn Tạ Dao chứ không phải là Yểu Yểu, huống chi lúc này giữa hắn và Yểu Yểu cũng chưa từng nảy sinh bất cứ điều gì, cho nên Nhiếp Ngôn theo bản năng tránh xa Yểu Yểu, chỉ duy trì ở mức độ bạn bè bằng hữu, tránh việc sẽ làm tổn thương tới nàng.

Tạ Dao vốn không thể biết được những điều này.

"Hắn sẽ không rung động với người khác đâu, bên cạnh một Tạ Dao xinh đẹp thế này, tất cả các cô gái khác đều trở nên mờ nhạt hết." Hạ Linh cười nói.

"Ngươi chỉ lừa ta là giỏi thôi." Tạ Dao cười, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn.

"Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi. Nhiếp Ngôn nói mang bọn ta đi luyện cấp, đến lúc đi rồi, chỉ trong vòng hai tiếng thôi, chúng ta nói chuyện sau nhé." Hạ Linh nói. Nàng cũng rất trông chờ, không biết khi được Nhiếp Ngôn, con người huyền thoại này mang theo luyện cấp sẽ như thế nào.

"Ừ, lát nữa lại nói tiếp." Tạ Dao tắt cuộc gọi, trong lòng thầm suy tính thiệt hơn.

Ở tiểu trấn Lâm Khắc bên kia, Nhiếp Ngôn mặc một bộ áo choàng màu đen rộng thùng thình, che khuất hoàn toàn gương mặt của hắn.

"Trong các ngươi có ai có ma pháp quần công không?" Nhiếp Ngôn hỏi. Nếu đã mang theo luyện cấp, thì ít nhất cũng phải có ma pháp quần công, lúc đó luyện cấp mới nhanh được.

"Không có."

"Ta cũng không có." Cả mấy pháp sư đều lắc đầu.

Trên người bọn họ có được vài món trang bị bạch ngân đã là ngon lành rồi, còn lại toàn là trang bị cấp thanh đồng, cả đám cũng chỉ có vài ma pháp đơn thể có sức sát thương cao mà thôi, giá cả của mỗi một bản ma pháp quần công hiện nay đã cao tới năm sáu mươi ngân tệ, thậm chí còn cao hơn, bọn họ làm sao mua nổi.

Nhiếp Ngôn suy nghĩ rồi nói: "Các ngươi đợi một chút, để ta gọi người."

Nhiếp Ngôn pm Đường Nghiêu: "Nghiêu tử, qua đây dẫn vài người bạn cùng lớp của ta đi luyện cấp."

"Được, đưa tọa độ đây, tới liền." Đường Nghiêu đang chuẩn bị cùng vài người đi luyện cấp, sau khi nhận được pm của Nhiếp Ngôn, lập tức rút lui rồi chạy qua.

Bọn Địch Hạo, Lý Duệ đang nói chuyện phiếm, bọn hắn quá hưng phấn, mong chờ chuyện luyện cấp sắp tới này, đúng lúc đó, có một người đang đi về phía bọn hắn. Dáng người hơi mập, nhưng toàn thân trang bị vô cùng khủng bố, bên cạnh có một áo thuật tinh linh bụ bẫm màu lam đi theo.

Khi nhìn rõ được người đang tới, cả đám đều đứng sững tại chỗ.

Vừa nãy bọn hắn đang đoán xem Nhiếp Ngôn sẽ gọi ai tới dẫn bọn hắn đi luyện cấp, không ngờ lại có thể gặp được một nhân vật trong truyền thuyết khác: Diều Hâu!

Trước lúc cuộc chiến ở Dung nham hỏa diễm rừng rậm kết thúc, người nổi tiếng nhất trong Ngưu Nhân Bộ Lạc không phải là Niết Viêm mà chính là Diều hâu, người luôn chiếm vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng, không một ai có thể lay chuyển được, danh khí cực cao trong các người chơi.

Diều Hâu cũng là một thần thoại!

"Mấy người này là bạn học của ngươi?" Sau khi Nhiếp Ngôn xác nhận, Diều Hâu đưa tay nói, "Chào các ngươi, ta là Diều Hâu."

Bọn Địch Hạo thụ sủng nhược kinh, nói: "Xin chào."

[P/s: thụ sủng nhược kinh: được sủng ái quá mà lo sợ.]

Cả đám người vừa trò chuyện vừa đi về phía Nham Thạch bình nguyên, tới khu respawn các quái vật Thạch Cự Nhân cấp 30.

Lần đầu tiên đối phó với quái vật đẳng cấp cao như vậy, bọn Địch Hạo hơi lo lắng không yên, nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến cả đám bọn hắn nhìn đến trợn mắt không nói nên lời.

Bọn họ đứng nguyên một chỗ, chỉ thấy Nhiếp Ngôn biến mất trong rừng, một lát sau, có nguyên một đống các Thạch Cự Nhân lao theo phía sau, số lượng đông đảo chi chít như từng lớp thủy triều.

Đường Nghiêu bắt đầu chuẩn bị ma pháp, chỉ một lát, đã ngâm xướng xong, hồng vân cuồn cuộn trên bầu trời, từng đám, từng đám quả cầu lửa ầm ầm rơi xuống.

Bọn Địch Hạo toát mồ hôi thay cho Nhiếp Ngôn bởi hắn đang ở ngay giữa trung tâm của đợt ma pháp quần công đang rơi xuống, phen này Nhiếp Ngôn chết chắc rồi, Đường Nghiêu sao có thể phóng ma pháp quần công như vậy được? Đây không phải là mưu sát à?

Bỗng Nhiếp Ngôn đột nhiên biến mất, tìm cũng không thấy nữa.

Rầm rầm rầm, từng quả cầu lửa nổ tung trên mình bọn quái vật, một loạt các giá trị thương tổn bay lên, rất nhanh, trên mặt đất chất đầy xác của đám Thạch Cự Nhân.

Những quái vật này vốn không thể chịu được sự hủy diệt của pháp thương thuộc hàng vô địch của Đường Nghiêu.

Bọn Địch Hạo vẫn đang tìm kiếm tung tích của Nhiếp Ngôn. Bọn hắn lo lắng Nhiếp Ngôn sẽ tiêu đời, bỗng thấy Nhiếp Ngôn từ đằng xa chạy tới, lại dẫn theo một đống các Thạch Cự Nhân phía sau.

Đường Nghiêu tiếp tục thi triển ma pháp phạm vi, xử tử hết tất cả các Thạch Cự Nhân xung quanh, lúc đó bọn hắn mới bắt đầu nhặt các trang bị rớt đầy trên mặt đất. Rồi lại tiếp tục đi sang một địa phương có khá nhiều Thạch Cự Nhân khác.

Sau khi hệ thống nâng cấp thì việc luyện cấp trở nên đơn giản hơn, mặt khác bọn Thạch Cự Nhân lại cho rất nhiều kinh nghiệm, nen bọn Địch Hạo nghe thấy âm thanh thăng cấp cứ vang lên bên tai không dứt, hết của người này rồi đến của người kia, tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Hiệu suất như thế, làm sao luyện cấp không nhanh cho được, hèn gì Diều Hâu lại có thể đứng vững ở vị trí đệ nhất bảng xếp hạng lâu đến như thế.

Bọn Địch Hạo sướng muốn điên người, trước đây bọn hắn phải luyện ít hai ba ngày mới có thể tăng lên một cấp, mà giờ đây chỉ mới hơn mười phút ngắn ngủi đã tăng lên những hai cấp, chuyện này tất nhiên còn do sau khi hệ thống nâng cấp, lượng giá trị kinh nghiệm cần thiết được giảm xuống, nhưng hiệu suất đánh quái kinh khủng của Đường Nghiêu quả thực làm cho người ta phải sợ hãi.

Khắp nơi trên đường đều là thi thể của Thạch Cự Nhân.

Nhìn tần suất thi triển ma pháp kinh khủng của Đường Nghiêu, hơn nữa còn là liên tục chưa từng dừng lại, cả đám Địch hạo đều choáng váng, Đường Nghiêu phóng ra ma pháp không tốn mana hay sao mà có thể bắn như súng liên thanh vậy, cảnh tượng này khiến cho mọi người đều chấn động.

Thần thoại đệ nhất về đẳng cấp này, đến tột cùng là ra đời như thế nào đây!

Tốc độ phóng ra ma pháp điên cuồng như thế, hiếm người có thể làm được, nếu như thường ngày Đường Nghiêu đều luyện cấp như thế này, có đứng nhất trên bảng xếp hạng cũng chỉ là chuyện nhỏ!

Hai tiếng đồng hồ, bọn Địch Hạo cũng đã được hưởng thụ cái cảm giác ngồi hỏa tiễn để luyện cấp. Địch hạo đột phá 30 cấp, những người khác cũng đều khoảng 28, 29 cấp.

Nhiếp Ngôn đột phá 27 cấp, hắn đem toàn bộ điểm thuộc tính gia tăng lên nhanh nhẹn. Về phần lực lượng, hắn dùng điểm thuộc tính ảo tăng lực lượng lên tới 800, đã có thể sử dụng Kỵ Xạ Nỏ, tạm thời dù không gia tăng lực lượng cũng sẽ không có vấn đề gì.

"Chúng ta còn bận rất nhiều chuyện, đi trước nhé, sau này lại mang bọn ngươi cùng luyện cấp." Nhiếp Ngôn nói với đám Địch Hạo. Hắn tách ra hai tiếng đồng hồ đã không dễ rồi, giờ hắn và Đường Nghiêu còn phải tham gia hoạt động của công hội.

"Ừ, các ngươi đi đi." Bọn Địch Hạo cũng hiểu những người như Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu chắc chắn sẽ rất bận rộn, tách ra hai giờ để dẫn bọn hắn luyện cấp đã hết sức nghĩa khí rồi, bọn hắn cũng đã tăng đến vài cấp, không thể cưỡng cầu thêm nữa.

"Các ngươi đã gia nhập Chiến Sĩ Bộ Lạc, nếu muốn vào Ngưu Nhân Bộ Lạc nhất định phải trải qua khảo hạch, để giữ sự công bằng trong Ngưu Nhân Bộ Lạc, ta cũng không thể thiên vị. Nhưng ta có thể cho các ngươi một ít điểm cống hiến." Nhiếp Ngôn nói, hắn thân là lão đại của công hội, nhất định phải làm gương, giữ gìn quy tắc của Ngưu Nhân Bộ Lạc, đành phải ủy khuất những huynh đệ này.

Nhiếp Ngôn cho bọn hắn mỗi người 500 điểm công hội cống hiến, sau đó hắn với Đường Nghiêu chào tạm biệt bọn Địch Hạo, Lý Duệ. Hắn vừa nhận được pm của Quách Hoài, đội 600 người đã tập hợp xong rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.