Chương trước
Chương sau
Sau khi Nhiếp Ngôn lần nữa đăng nhập trò chơi, liền xem xét các biến hóa của hệ thống sau khi được nâng cấp, đúng là giống như kiếp trước, lượng giá trị kinh nghiệm cần để thăng cấp giảm xuống một mức lớn. Nếu là ở giai đoạn đã khoảng một trăm cấp, phiến tư liệu Lịch Sử Phủ Đầy Bụi mới mở ra, thì cho dù các ngoạn gia phía sau có đuổi theo đi nữa, chắc chắn cũng không uy hiếp gì đến các người chơi trong top. Nhưng bây giờ chỉ mới ở giai đoạn khởi đầu, mà lượng giá trị kinh nghiệm cần để thăng cấp lại giảm xuống một mức lớn như thế, thì cũng có nghĩa rằng bảng xếp hạng sắp được sắp xếp lại lần nữa.

Việc thăng cấp trở nên đơn giản hơn còn mang tới một vài thay đổi khác, trước đây khi người chơi bị một người khác thấp hơn mình khoảng 6, 7 cấp công kích, thì sẽ bị tổn thương rất ít, thậm chí còn thường xuất hiện tình huống bị MISS, đây là hiệu quả áp chế do đẳng cấp mang lại. Nhưng bây giờ, sự chênh lệch đẳng cấp đó phải tăng lên thành hơn 10 cấp mới có hiệu quả.

Kỹ năng của các đại chức nghiệp cũng được điều chỉnh. Điều chỉnh lớn nhất chính là tư thế phòng ngự của chiến sĩ, hiệu quả phòng ngự tăng mạnh, có thể đối phó với BOSS có đẳng cấp cao hơn, nhưng đồng thời hệ thống cũng tiến hành điều chỉnh gia tăng cả thuộc tính của một vài các BOSS cấp lĩnh chủ nổi tiếng.

Hệ thống tiến hành điều chỉnh cả độ khó của một vài phó bản, gia tăng cao thủ và mức độ khó khăn của phó bản cấp chuyên gia, mặt khác giảm tỉ lệ bạo ra sáo trang xuống nhưng sẽ tăng lên một vài thuộc tính của trang bị.

Nhiếp Ngôn đi đến tổng bộ của công hội Ngưu Nhân Bộ Lạc, xác định kế hoạch điều chỉnh đối với Ngưu Nhân Bộ Lạc thời gian sắp tới. Việc quan trọng nhất hiện nay là tổ chức một bộ phận các ngoạn gia đi vài điểm ngon lành một chút để luyện cấp, buổi chiều giúp bọn Hồ Li Bán Tỉnh tranh đoạt cứ điểm, bên cạnh đó Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng phải bắt đầu tiến hành việc khai hoang cứ điểm nữa!

Độ khó của việc khai hoang cứ điểm hoang dã là rất lớn, cho nên điều đầu tiên phải làm chính là tăng cường thực lực của các người chơi.

Nhiếp Ngôn sắp xếp vài chuyện trong công hội rồi nhắn tin cho Địch Hạo, tìm tên Cuồng Bạo Chiến Khải trong danh sách các người chơi đang online, thêm vào mục bạn bè.

"Địch Hạo, ngươi nói xem có phải Nhiếp Ngôn cho chúng ta leo cây rồi không, sao đến bây giờ vẫn còn chưa tới?" Một nữ sinh đứng cạnh hỏi.

"Chắc không đâu, ta cảm thấy Nhiếp Ngôn là một người biết giữ chữ tín." Địch Hạo nói. Nhưng hắn cũng không hiểu tại sao tới giờ Nhiếp Ngôn vẫn chưa liên lạc với hắn, thậm chí ngay cả ID trong trò chơi cũng không nói cho hắn, hắn biết liên hệ với Nhiếp Ngôn kiểu gì?

"Vậy sao lại không nói ID của hắn cho ngươi biết?"

Chín người, kể cả Hạ Linh cũng đã đến rồi, Địch Hạo buồn bực trong lòng, chẳng lẽ hắn bị Nhiếp Ngôn cho leo cây thiệt?

"Nếu như Nhiếp Ngôn không tới, chúng ta cứ đi luyện cấp trước đi, có những năm pháp sư, hai chiến sĩ, một thánh kỵ sĩ, một mục sư, một đạo tặc, cùng luyện cấp chắc chắn sẽ rất nhanh." Hạ Linh nói. Lời của nàng khiến cho Địch Hạo bớt đi phần khó xử.

"Đành thế thôi." Địch Hạo gật đầu nói. Không khỏi cảm kích đối với Hạ Linh, may vẫn còn Hạ Linh khá quan tâm tới hắn.

Đúng lúc này, Địch Hạo đột nhiên nhận được thông báo của hệ thống, nhìn qua liền cảm thấy kinh hãi.

Hệ thống: Ngoạn gia Niết Viêm thêm ngươi thành bạn bè.

"Ôi má ơi." Địch Hạo kêu thất thanh. Cái tên Niết Viêm này, không ai không biết, lúc trước ở Dung nham hỏa diễm rừng rậm, đã một mình tiêu diệt hơn hai vạn người của Khải Hoàn Đế Quốc, là hội trưởng của Ngưu Nhân Bộ Lạc, là huyền thoại của Tín Ngưỡng!

Biết bao nhiêu người cố gắng mài giũa bản thân để bước chân vào Ngưu Nhân Bộ Lạc, cũng chỉ mong được Nhiếp Ngôn chỉ điểm cho một chút! Lúc trước, bọn họ cũng xin gia nhập Ngưu Nhân Bộ Lạc, sau khi bị từ chối thẳng thừng thì cũng chỉ đành xin vào Chiến Sĩ Bộ Lạc, trở thành những thành viên bình thường nhất trong công hội.

Niết Viêm là ai, là lão đại của bọn họ! Là thượng cấp tối cao!

Nếu bọn hắn có vô tình gặp được Niết Viêm, chỉ có thể ngưỡng vọng mà cảm khái một tiếng: thần tượng!

Một đại thần như thế, lại bỗng dưng thêm hắn vào danh sách bạn bè, hắn có thể không khiếp sợ được sao?

Địch Hạo dụi dụi mắt, đúng là hai chữ Niết Viêm, đây đúng là sự thật! Đại thần thêm mình thành bạn bè, Địch Hạo xác định hết lần này đến lần khác, vẫn cứ có một cảm giác không thể nào tin được.

"Nhiếp Ngôn, Niết Viêm, Nhiếp Ngôn..." Địch Hạo thì thào nhắc đi nhắc lại, bỗng cả người chấn động, chẳng lẽ thật sự là hắn? Má nó!

"Địch Hạo, ngươi bị gì đấy, làm gì cứ nhắc đến Nhiếp Ngôn hoài thế?" Một nữ sinh đứng cạnh hỏi.

"Các ngươi biết Nhiếp Ngôn là ai không?" Địch Hạo kích động hỏi.

"Là ai, không phải là học sinh mới lớp chúng ta sao?" Nữ sinh kia khó hiểu nói.

Hạ Linh cũng bực bội, ngạc nhiên nhìn về phía Địch Hạo.

"Chút nữa các ngươi sẽ biết." Dáng vẻ Địch Hạo kích động vô cùng, sau đó bấm đồng ý, thêm Niết Viêm làm bạn bè.

"Các ngươi đang ở đâu?" Nhiếp Ngôn hỏi.

"Chúng ta đang ở tiểu trấn Lâm Khắc." Địch hạo nói. Bọn họ vừa mới truyền tống tới đây, chuẩn bị cùng nhau đi luyện cấp. "Nhiếp Ngôn, ngươi cũng giấu mọi người đến khổ."

"Ngại quá, chỉ là cực chẳng đã thôi." Nhiếp Ngôn nói, không giải thích gì thêm, đi đến điểm truyền tống của Tạp La Nhĩ thành rồi truyền tống đến tiểu trấn Lâm Khắc.

Nhiếp Ngôn đi tới tọa độ Địch Hạo đưa cho.

"Nhiếp Ngôn đến đấy!" Địch hạo nói. Tâm tình của hắn khá hồi hộp, chỉ chút nữa thôi là sẽ nhìn thấy thần tượng trong lòng, sao hắn có thể không kích động được.

"Hắn ở đâu?" Những người khác hỏi.

Đúng lúc này, bọn họ thấy một người đi về phía này, dáng người đó vô cùng quen thuộc, tựa như đã gặp ở đâu đó, vừa nghĩ một chút đã nhớ ra liền.

"Mẹ ơi, cuồng tặc Niết Viêm!"

"Nhiếp Ngôn?"

Cả một đám người chấn động trong lòng, Nhiếp Ngôn xuất hiện, là một sự chấn động quá lớn đối với bọn hắn. Nhìn Nhiếp Ngôn đi tới, bọn hắn chợt xuất hiện một loại ảo giác, tâm tư tự nhiên nghĩ đến cảnh ở Dung nham hỏa diễm rừng rậm, Nhiếp Ngôn tay cầm chủy thủ, miệng cười tàn nhẫn, không khỏi rùng mình một cái.

"Nhiếp Ngôn thật là cuồng tặc Niết Viêm?" Thật khó tin, nhưng sự thật đang bày ra trước mắt, bọn hắn không thể không tin.

Chỉ có Hạ Linh là hơi bình tĩnh, nàng là bạn thân của Tạ Dao, nên hai người thường xuyên tâm sự với nhau. Nàng vốn đã biết, trong lòng Tạ Dao vô cùng ngưỡng mộ một người, người đó tiếng tăm lừng lẫy trong Tín Ngưỡng, cuồng tặc Niết Viêm!

Hạ Linh đã từng chê cười Tạ Dao, bệnh mê anh hùng cũng nặng quá rồi, cuồng tặc Niết Viêm là ai? Hắn dẫn đầu Ngưu Nhân Bộ Lạc tạo nên cả một thời kỳ, giai đoạn lịch sử, đã trở thành một thần thoại bất diệt trong lòng của vô số người chơi. Nhưng người như vậy, chỉ có ở trong thế giới giả tưởng mà thôi, hoàn toàn không tồn tại ngoài hiện thực. Cho nên chuyện Tạ Dao với Niết Viêm, chắc chắn là không có kết quả.

Lúc chiều lúc Tạ Dao gọi điện cho Hạ Linh, nói nàng nghi ngờ Nhiếp Ngôn chính là Niết Viêm, nàng còn cười Tạ Dao mơ mộng hão huyền, Tạ Dao có cảm tình với Nhiếp Ngôn, hà tất phải lưu tâm xem hắn có phải là Niết Viêm trong trò chơi kia không?

Tạ Dao nhờ rất nghiêm túc, nói nàng nhất định phải qua xem, Nhiếp Ngôn có phải là Niết Viêm ở trong trò chơi không.

Tuy rằng nàng không tin, nhưng vẫn đồng ý qua xem, không ngờ được Tạ Dao lại đoán trúng. Hạ Linh mỉm cười ý vị, nếu biết được tin tức chính xác này, Tạ Dao sẽ làm gì?

Nhiếp Ngôn nhìn qua chín người trước mặt, tính luôn Địch hạo thì cả sáu người đều là những gương mặt rất quen thuộc, nhất là Lý Duệ, Lưu Húc Thần, đúng là bạn bè sống chết có nhau trong kiếp trước của Nhiếp Ngôn. Mặc dù học khác lớp, nhưng vẫn thường xuyên chơi chung với nhau, tính cách của bọn họ cũng không tệ. Có một câu nói: ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

"Trời ơi, Địch hạo nói là muốn giới thiệu một bạn học mới với chúng ta, không ngờ nổi lại là lão đại của Ngưu Nhân Bộ Lạc, cuồng tặc Niết Viêm, không phải là ta đang nằm mơ chứ? Lý Duệ, ngươi véo ta một cái xem." Lưu Húc Thần kích động, chuyện này đúng là khó tin.

"Hình như không phải đang mơ đâu." Lý Duệ cũng mơ mơ hồ hồ, những cái tên trong truyền thuyết như Niết Viêm, Phá Thiên, Hồ Li Bán Tỉnh này nghe nhiều đến quen thuộc, là chủ đề mà mọi người thường xuyên nói tới, còn việc gặp gỡ, trò chuyện với những người đó, có nghĩ bọn hắn cũng không dám nghĩ.

Bọn người Địch hạo cũng muốn gia nhập vào Ngưu Nhân Bộ Lạc, nhưng bởi kỹ thuật không đạt yêu cầu nên bị từ chối. Đối với bọn hắn, mỗi một thành viên trong Ngưu Nhân Bộ Lạc, đều là nhân vật cấp tinh anh cao không với tới, đừng nói đến là lão đại của Ngưu Nhân Bộ Lạc!

Vậy mà, con người đó bây giờ đang đứng trước mặt bọn họ.

Không khác gì chuyện một tín đồ suốt ngày thắp hương bái Phật, cầu xin Phật tổ phù hộ, đột nhiên lại được tận mắt nhìn thấy Phật tổ.

Đây là một sự chấn động quá mức tưởng tượng!

"Huynh đệ, không ngờ ngươi lại mạnh đến thế này." Địch hạo định đấm Nhiếp Ngôn một cái, bỗng nhiên cảm giác được thân phận giữa hai người quá khác biệt, nên ngượng ngùng rụt tay về.

"Xin lỗi, việc trong công hội nhiều quá nên ta tới chậm. Đi, ta mang các ngươi đi luyện cấp! Tất cả mọi người đều là bạn học, không cần phải câu nệ như vậy." Nhiếp Ngôn cười nói sang sảng, khiến người khác có cảm giác thoải mái như cây đón gió xuân. Hắn không muốn những huynh đệ tốt của kiếp trước nảy sinh xa cách với hắn chỉ vì thân phận bất đồng.

Nhiếp Ngôn tươi cười thoải mái đã xua tan hết sự gượng gạo giữa mọi người.

"Không ngờ cuồng tặc Niết Viêm lại là bạn cùng lớp với Địch Hạo, đúng là không tưởng tượng được."

"Đúng vậy, thật không ngờ mà!"

Khi thấy Nhiếp Ngôn cũng không phải là dạng người khó tiếp xúc, bọn Lý Duệ liền mồm năm miệng mười bắt chuyện.

"Thật ngại quá, không nói trước với các ngươi là vì dù sao đi nữa, thân phận của ta không thích hợp để nhiều người biết tới, hi vọng các ngươi cũng có thể giữ bí mật giùm ta." Nhiếp Ngôn nói chân thành.

"Chúng ta nhất định sẽ giữ bí mật!" Mấy người đều vỗ ngực cam đoan, đồng thời cảm giác như khoảng cách giữa bọn họ với thần tượng cũng được xích lại gần.

Nhiếp Ngôn nhìn lần lượt từng gương mặt thân quen, trong lòng dâng lên một sự ấm áp, vui vẻ. Kiếp trước những người này đã đi cùng hắn qua khoảng thời gian tăm tối nhất, tình cảm huynh đệ này, hắn sẽ từ từ bồi đắp lại.

Hai nữ sinh bên cạnh cũng xúm vào.

"Không ngờ ngươi vậy mà lại là cuồng tặc Niết Viêm. Quá dữ!"

"Ngươi đã có bạn gái chưa?" Một nữ sinh mạnh bạo hỏi trắng trợn.

"Ta đang theo đuổi Tạ Dao." Nhiếp Ngôn thẳng thắn.

"Wow, nàng là nữ thần của lớp chúng ta, nhưng đúng là ngươi quá đủ tư cách." Nếu như Nhiếp Ngôn còn không đủ, thì ai có thể đủ nữa?

"Đúng vậy, Tạ Dao thật hạnh phúc, hâm mộ quá đi." Một nữ sinh khác nói. Nếu có một người như Nhiếp Ngôn theo đuổi nàng, chắc chắn nàng sẽ đồng ý không một chút do dự.

Nhiếp Ngôn và Hạ Linh nhìn nhau cười, Nhiếp Ngôn biết Hạ Linh sẽ nói chuyện này lại với Tạ Dao.

Hạ Linh đứng ở góc độ bạn thân của Tạ Dao để quan sát Nhiếp Ngôn, thấy tính tình Nhiếp Ngôn đúng là rất tốt, tài hoa vô cùng, trầm ổn chín chắn, không bừa bãi tùy tiện mà lại tiêu sái và tự tin hơn người. Mặt khác, Tạ cũng có cảm tình với Nhiếp Ngôn, xem ra hai người đúng là một đôi rồi, nàng lặng lẽ nhắn tin cho Tạ Dao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.