Chương trước
Chương sau
Càng ngày càng nhiều rượu bước vào giai đoạn lên men, lò rượu lại bắt đầu thời kì bận rộn nhất.

Trong phòng có khoảng mười tàng nhân đang đứng, vừa đi vào đã nghe thấy mùi hương chua ngọt đặc thù. Một cái tắng khổng lồ giữa phòng đang sôi sùng sục, dùng để ủ cơm hoặc thêm men, mấy ống khói lúc nào cũng tỏa ra khói trắng cuồn cuộn.

Vài ngày sau, Vân Khởi trong thùng gỗ liên tục hiện ra lớp màng nhũ màu trắng, Đỗ sư và Hạ Việt hôm nào cũng đi kiểm tra tình trạng và mùi hương của nó.

“Có mùi rượu rồi.” Hạ Việt dùng muôi múc một ít cơm rượu lên nếm thử, tinh tế thưởng thức.

Đỗ sư gật đầu, ánh mắt nhìn rượu trong thùng y như đang nhìn con của mình vậy: “Vân Khởi lên men rất thuận lợi, tình hình này thì nửa tháng nữa là lên rãnh được rồi.”

“Nửa tháng nữa…” Hạ Việt trong lòng kích động không thôi, hai tay hắn bấu vào thành thùng gỗ, cúi đầu nhìn chằm chằm hỗn hợp sền sệt đã chuyển dần thành màu trắng kia.

Thùng rượu thứ hai hôm qua vừa được thêm men, hôm nay để rượu nghỉ một ngày, trong thùng, bọt khí đang cuồn cuộn dâng trào, trông hết sức hoạt bát. Vì thế nên giai đoạn sau khi thêm men còn được gọi là “dũng dược” (nhảy múa nhiệt tình),bong bóng khí không ngừng xuất hiện rồi vỡ tan, thoạt nhìn như đang nhảy múa.

Kiểm tra hai thùng Vân Khởi xong, Hạ Việt chạy sang diêu thất, bắt đầu lên men lần hai cho thùng rượu thứ ba.

Năm nay Vân gia sản xuất ba thùng Vân Khởi, một nửa lượng gạo của Bạch gia bán cho đều đổ vào trong này.

Mấy hôm trước, Đỗ sư quyết định giao thùng rượu cuối cùng cho Hạ Việt.

“…Ta cất?”

Hạ Việt nhớ rất rõ ràng, lúc nghe Đỗ sư nói muốn để mình tự cất một thùng rượu thì trong lòng vô cùng kinh ngạc và hưng phấn, trước mắt chỉ còn thấy nụ cười kiên định không cho phản bác của lão nhân. Lúc đó các tàng nhân ai nấy đều giật mình nhưng không có người nào dị nghị cả.

“Thiếu tàng chủ học rất nhanh, quả là có thiên phú trời ban. Chúng ta tổng cộng cất ba thùng Vân Khởi, từ lúc bắt đầu ngài đã luôn theo sát, hẳn là đã nhớ kỹ phương pháp sản xuất. Thiếu tàng chủ cứ yên tâm, có gì cứ gọi ta, bất quá ta tin, nếu là ngươi thì sẽ ổn cả thôi.”

Đỗ sư vỗ vỗ vai Hạ Việt, nhìn sâu vào mắt hắn nói, Hạ Việt ngẩn ra, trong đầu hoàn toàn không có ý định cự tuyệt.

Vì vậy, Vân gia thiếu gia tàng chủ trở thành vị đỗ sư thứ hai của lò rượu.

Lúc đó, Hạ Việt nghĩ mình cùng lắm chỉ đang thực tập thôi, nhưng ở Lạc Việt làm gì có khái niệm thực tập, các tàng nhân cứ thế chuyển xưng hô từ thiếu tàng chủ thành lão đại.

Mấy ngày sau, Hạ Việt mời Đỗ sư ăn cơm, sau đó hỏi hắn tại sao lại đột nhiên giao lò rượu cho mình.

“Cảm tính của thiếu gia với rượu rất mạnh, thời gian vo gạo nấu cơm nắm giữ rất tốt, không phải học vẹt mà là chiếu theo từng tình huống để phán đoán, đây không phải là chuyện một tàng nhân bình thường có thể làm. Từ lễ đảo tắng năm ngoái ta đã quyết định rồi, một ngày nào đó phải để thiếu tàng chủ phụ trách sản xuất một thùng rượu, ta rất mong đến khi được nếm thử.”

Thấy Hạ Việt chăm chú lắng nghe, Đỗ sư cười sờ sờ mũi, sau đó nói tiếp: “Kỳ thực, ta cũng rất chờ mong thiếu phu nhân. Nếu tài năng của ngài kết hợp với vị giác của thiếu phu nhân, cùng cất ra một loại rượu… Mới nghĩ đến thôi mà ta đã thấy rất hưng phấn.”

Đỗ sư cười đến là vui vẻ, nhưng Hạ Việt không hiểu sao lại cảm thấy có chút bất an, hắn lo lắng nhìn Đỗ sư, mấp máy miệng, nhưng cũng không biết phải nói gì.

Hai người lặng lẽ uống vài chén rượu.

Qua một lúc lâu, Đỗ sư đột nhiên mở miệng nói: “Thiếu tàng chủ, ta cũng sắp 60 rồi.”

“Nhưng cha trẻ trung thế này cơ mà.” Hạ Việt cười đáp.

“Ừ.” Đỗ sư rất là bình tĩnh gật đầu, “Ta cũng thấy vậy đó, mấy đứa kia còn tưởng ta mới 50 nữa chứ, hahaha!”

Đỗ sư đắc ý cười rộ lên, vết chân chim nơi khóe mắt trông lại càng sâu.

“Kỳ thực tàng nhân lên đầu sáu chưa phải già đâu. Lão đỗ sư ta đi theo năm đó 70 tuổi vẫn đang cặm cụi trong lò rượu mà. Thân thể của ta cũng rất cường tráng, thiếu tàng chủ không phải lo.”

Hạ Việt khựng lại, vội vàng hỏi: “Vậy tại sao…”

Hắn luôn có cảm giác Đỗ sư đang an bài người nối nghiệp, thế nhưng lão nhân gia thoạt nhìn rất khỏe mạnh, một đường tàu xe tới Dận thành cũng không thấy hắn quá mệt mỏi. Hạ Việt lo Đỗ sư bị bệnh gì, còn định mời Thẩm đại phu sang một chuyến, bây giờ nghe hắn nói vậy, hình như không phải vì lí do sức khỏe.

Đỗ sư nhâm nhi rượu trong miệng, híp mắt lại.

“Học đồ ở lò rượu hai năm có thể nhớ kỹ quá trình chưng cất rượu, thêm vài năm nữa có thể nhìn được chất lượng gạo, nắm giữ được liều lượng men có thể làm chưởng quản, nhìn được tình hình lên men có thể làm diêu sư hoặc nguyên sư. Những thứ này chỉ cần thời gian và kinh nghiệm. Nhưng nếu muốn làm đỗ sư, cho dù có tài năng thì ít nhất cũng phải ở trong lò rượu thêm chục năm nữa.”

Hạ Việt rất hiểu chuyện này, hắn cũng biết mình không có tư cách. Dù có thiên phú trời ban đi chăng nữa, một tay mơ như hắn làm sao dám nhận trọng trách nặng như thế.

Đỗ sư vẫn còn tiếp tục nói.

“Không ít gia tộc trực tiếp để trưởng tử lên làm đỗ sư. Nhưng bắt một thiếu gia nhà giàu vùi đầu trong lò rượu cả một mùa đông, lại còn phải thức khuya dậy sớm, quá mức cực khổ. Chưa kể thiếu tàng chủ nhà ta mới thành thân một năm, thiếu phu nhân lại có thai, ta biết hiện tại ta không nên nói những chuyện này, nhưng ta thật sự rất sốt ruột. Thiếu tàng chủ a, lò rượu chúng ta không có đỗ sư kế nhiệm. Tuy ta bây giờ còn khỏe, nhưng vạn nhất có một ngày xảy ra việc ngoài ý muốn, lò rượu sẽ ra sao?”

“Cha, có phải lúc về ngươi gặp chuyện gì không?” Hạ Việt ngẩn ra, thăm dò hỏi.

Đỗ sư thở dài gật đầu: “Trong thôn ta cũng có một vị đỗ sư, hắn nhỏ hơn ta 3 tuổi, lúc ra đồng không để ý trượt chân ngã xuống nước, thắt lưng bị chấn thương. Hiện tại đại phu bắt hắn ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng mùa thu đến rồi, có nói thế nào hắn cũng không chịu nghe, còn bảo lò rượu không có hắn là không được, chả có ai thay thế hắn cả.”

Hạ Việt nghe đoạn liền hiểu ý tứ của Đỗ sư cũng là phòng ngừa chu đáo, hắn rất muốn trấn an lão nhân một tiếng, nhưng câu chữ làm thế nào cũng không thốt ra khỏi miệng được. Ngẫm lại, bản thân mình kiếp trước cũng không phải đang trẻ trung tươi sáng tự dưng bị xe tông chết sao?

Thế sự thủy chung khó liệu, Đỗ sư lo lắng rất có lý.

Đỗ sư rót một li rượu, sau khi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch xong, trên mặt lão nhân đã khôi phục lại dáng điệu tươi cười. Hắn cười híp mắt gõ gõ lên mặt bàn, nhìn Hạ Việt đùa: “Thiếu tàng chủ yên tâm đi, ta còn khỏe lắm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ta còn ám các ngươi chục năm nữa cơ. Thật ra ta cũng ích kỉ lắm, muốn được uống rượu ngươi cất nên mới đưa ra quyết định như vậy. Thiếu gia, chúng ta cần ngươi bồi dưỡng vị đỗ sư tiếp theo.”

Nghe Đỗ sư nói vậy, Hạ Việt cũng yên lòng nở nụ cười, nếu mình làm được, hẳn gáng nặng trên lưng Đỗ sư cũng giảm bớt. Hắn không phải không muốn làm, ngược lại còn khát vọng hơn ai hết, hôm nay Đỗ sư trao cho hắn cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Về phần đỗ sư kế nhiệm, Hạ Việt quyết định sang năm bắt đầu để ý nhóm học đồ một chút. Năm nay nhóm học đồ đã biết cách xử lí dụng cụ chưng cất, cũng sắp vào lò rượu làm việc được rồi, còn cả Dĩ Ngao nữa.

Thùng Vân Khởi thứ ba làm Hạ Việt hầu như cả ngày đều vùi đầu trong lò rượu, trời chưa sáng đã rời đi, hơn nửa đêm mới về.

Thức Yến đau lòng không thôi, nếu y không mang thai chắc hẳn đã chạy sang giúp đỡ. Chỉ là hiện tại, không chỉ trượng phu mà cả công công và nhạc phụ đều không cho y ra ngoài. Thẩm đại phu cũng bảo nhiệt độ trong lò rượu rất cao, sẽ ảnh hưởng xấu đến em bé. Thức Yến rốt cục đành làm tổ ở nhà, mỗi ngày lại thay đổi công thức làm đồ ăn khuya để Hạ Việt tẩm bổ một chút.

Hạ Việt cảm thấy rất có lỗi với Thức Yến, phu lang mang thai hẳn rất khó chịu, mình lại không thể ở cạnh chăm sóc cho y.

“Để ta chọn một người theo hầu ngươi đi.”

Một ngày nọ, Hạ Việt đang giúp Thức Yến xoa bóp đôi chân bị sưng đột nhiên nói một câu như thế.

Thức Yến không quen mang theo hạ nhân, có người tò tò đi theo làm y cảm thấy không được tự nhiên. Thành thử gả về Vân gia đã được một năm, thân là thiếu phu nhân nhưng Thức Yến vẫn không có tiểu hạ nhân của riêng mình.

Nghe trượng phu nhắc tới việc này, y theo bản năng lại muốn từ chối, thế nhưng hôm nay nam nhân căn bản không cho y cự tuyệt, trực tiếp gọi người chuẩn bị.

Thấy Thức Yến mặt mày khổ sở, Hạ Việt cúi người thơm mạnh lên má y một cái, nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo bối, ngươi bây giờ không giống ngày xưa, nặng nhọc như thế làm chân sưng hết lên rồi này, mỗi lần đi lại cũng khó. Ta cả ngày phải ở bên ngoài, nếu bên cạnh ngươi có người chăm sóc ta cũng an tâm hơn. Coi như vì ta một lần đi, được không?”

Mưa hôn của nam nhân rơi tới tấp lên môi lên mặt Thức Yến, cuốn trôi luôn cả chút băn khoăn còn sót lại trong lòng y. Thức Yến đương nhiên không muốn làm Hạ Việt lo lắng, lò rượu bận rộn như vậy, y không muốn hắn thêm phiền nữa.

Cuối cùng, Thức Yến ngẩng đầu hôn lên cằm Hạ Việt một cái, sau đó gật gật: “Ừm, ta nghe tướng công.”

“Ngoan.” Hạ Việt hài lòng nở nụ cười, nhéo nhéo má y, sau đó lại tiếp tục giúp phu lang bóp chân.

Hôm sau, có một khanh quan nhỏ tuổi được đưa đến để hầu hạ thiếu phu nhân.

Thức Yến thật ra biết đứa nhỏ này, tuy y gần như nhớ hết tên hạ nhân trong nhà, nhưng người đầu tiên y nhớ lại là tiểu hài tử có khuôn mặt tròn tròn kia.

Năm ngoái lúc Thức Yến vào trù phòng lo liệu cơm tất niên thì đứa nhỏ này bị trượng phu xách đến, bắt y đứng ở cửa làm móc treo đồ cho mình, hôm sinh nhật cũng là y bắt mình ăn hết điểm tâm, mặc thêm áo ấm rồi mới được lên xe ngựa.

“Thiếu phu nhân, thiếu gia hôm qua dặn điểm tâm hôm này ngài phải ăn hết một chén cháo ngân nhĩ tổ yến, nếu cơm trưa thực sự ăn không vô cũng phải uống canh gà. À đúng rồi, thiếu gia cũng nói buổi tối sẽ cố gắng về cùng phu nhân ăn cơm.”

Nghe trượng phu nói tối sẽ về với mình, Thức Yến vui sướng không thôi, y đã lâu chưa dùng bữa với Hạ Việt, ăn một mình có chút cô đơn.

Tiểu hạ nhân nói xong, thấy thiếu phu nhân gật đầu, bắt đầu uống cháo liền xin phép cáo lui.

“Thiếu phu nhân, ta ở ngay phòng bên cạnh, nếu ngài muốn đi đâu phải gọi ta liền nha, ngài nhớ đó nha!”

“…” Tướng công nhà y lại đi hù dọa người ta nữa rồi, chắc hắn bảo nếu thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì ta sẽ tính sổ ngươi vân vân…

Thấy tiểu hạ nhân thấp thỏm nhìn mình, Thức Yến không nhịn được cười thành tiếng, vội vàng đáp ứng đối phương nếu xuất môn sẽ gọi y ngay, tiểu hạ nhân nghe vậy mới an tâm lui xuống.

Bên này Thức Yến đang chậm rãi ăn điểm tâm, Hạ Việt bên kia đang ủ nóng cho Vân Khởi.

“Thoạt nhìn rất thuận lợi a.” Đỗ sư đi tới bên cạnh Hạ Việt, nhìn vào thùng cười nói.

“Vâng, thưa cha.” Hạ Việt đáp, xốc vải trắng lên, lấy mộc sạn gác ngang miệng thùng, lập tức cơm rượu đang sôi trào bên trong nhất thời dịu lại.

Đây đã là lần thứ năm ủ nóng, thùng Vân Khởi này cũng sắp tản hết mùi men, Hạ Việt thở phào nhẹ nhõm, một đường nào đun nào ủ càng ngày càng tự tin. Bất luận là liều lượng men hay thời gian ủ, hắn đều nghĩ không có vấn đề gì.

Đỗ sư cúi xuống ngửi ngửi, hài lòng gật đầu: “Ổn rồi, đại khái ngày 20 tháng Chạp sẽ nổi bọt.”

Nửa người trên của Hạ Việt đầm đìa mồ hôi, hắn đang cầm khăn lau, vừa nghe Đỗ sư nói vậy nhất thời sửng sốt.

Một tuần nữa? Một tuần nữa là ngày 20? Tức là…hôm nay là ngày 13 tháng Chạp?

“…” Hạ Việt chớp mắt một cái, đột nhiên ảo não cau mày.

Ở lò rượu bận đến choáng váng, hắn thiếu chút đã quên luôn ngày kỷ niệm kết hôn.

————————————————

Thiếu tàng chủ với đỗ sư nôm na như chủ đầu tư và giám đốc ấy ಥಥ, ông chủ có thể không giỏi nhưng giám đốc nhất định phải giỏi ಥಥ …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.