Việt kinh ngày mười sáu tháng Ba, khi trời vừa tảng sáng thì xe ngựa của Vân gia cũng đậu sẵn trước cửa khách ***.
Hạ Việt cùng Vân lão gia vừa mở cửa ra đã thấy Ôn Hữu Cung đứng chờ dưới cầu thang. Hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng, trông thấy Vân lão gia liền cúi đầu xuống hành đại lễ.
Ôn Hữu Cung vừa khom lưng thì Hạ Việt liền phát hiện ra đằng sau hắn có một khanh quan đang đứng, chính là Ôn gia tam thiếu đã gặp hôm trước.
Ôn tam thiếu có vẻ hơi sợ, thấy nhị ca hành lễ cũng vội vàng làm theo.
Vân lão gia cười đỡ bọn họ đứng dậy, Ôn Hữu Cung thò tay xách đệ đệ nhà mình đang núp phía sau lên, nói với y đúng hai chữ: “Xin lỗi.”
Lúc nói lời này thì Ôn Hữu Cung vẫn mang theo nụ cười ưu nhã, thanh âm cũng ôn hòa, Ôn tam thiếu ấy thế mà lại giật mình một cái, bước vài bước đi tới trước mặt Vân gia phụ tử, lập tức cúi người.
“Vân lão gia, Vân thiếu gia, hôm qua là ta không hiểu chuyện, quấn quít lấy phụ thân mè nheo, làm hắn đưa ra yêu cầu bất nhã như thế với hai người! Ta biết một khanh quan như ta thật sự là vô phép, làm hai vị phải phiền lòng. Ta thật sự xin lỗi!”
Thanh âm của khanh quan như tiếng mưa rơi trên nóc nhà, thanh thoát dễ nghe, không chỉ nhấn nhá từng chữ rõ ràng, ăn nói cũng trật tự. Thấy y chân thành xin lỗi như thế, Hạ Việt thực sự không có cách nào liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-si-tuu-huu-dien/2712871/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.