Ôn Hữu Cung rầu rĩ uống hết một chén trà, vô cùng chà đạp hình tượng công tử phong lưu mà dùng tay lau mặt một cái, hai chân mày cũng nhíu lại. Hắn nhìn Hạ Việt một hồi, rốt cục cắn răng mở miệng nói:
“Vốn chỉ định dắt huynh đi dạo một vòng, nhưng thứ lỗi tiểu đệ để bụng, ta thật sự phải nói cho huynh nghe!”
Hạ Việt liếc mắt nhìn hạ nhân một cái, hắn hiểu ý, ngoan ngoãn bưng đĩa lạc và li trà của mình lên tìm chỗ khác ngồi, để hai người thoải mái nói chuyện.
Ôn Hữu Cung cảm kích cười cười, hắn ghé sát vào Hạ Việt, thấp giọng đáp: “Thực không dám giấu huynh, ta cũng không phải là con trai độc nhất của gia tộc, mà trên có ca ca dưới có đệ đệ. Đại ca từ nhỏ đã vào kinh làm ăn, vì thế chúng ta cũng không quá thân thiết. Đệ đệ của ta tuy là một khanh quan nhưng dã tâm lại lớn, y có hơi lậm tiểu thuyết nên luôn muốn hơn thua với lang quan mới chịu, từ việc buôn bán đến thi cử. Đúng là có không ít khanh quan giỏi giang như thế, đã vậy Việt kinh lại còn là nơi qui tụ người tài, nhưng đệ đệ của ta làm gì có cái bản lĩnh đó?!”
Nói đoạn, Ôn Hữu Cung uống một ngụm trà, sau đó lại xoa xoa mi tâm: “Y nếu thật có bản lĩnh, ta sẽ không ngại để y quản lí công việc. Phụ thân cho y một cửa hàng bán vải, sau đó ngày nào y cũng phải chạy tới hỏi ta! Nếu là tiểu đệ của ta, tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-si-tuu-huu-dien/2712870/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.