Nơi Ôn Hữu Cung đưa Hạ Việt đến là một tiểu thôn trang, chiêu bài của thôn trang treo ở bên hông, nếu đứng ngoài nhìn vào sẽ không thấy. Người không biết còn tưởng đây là nhà dân, nào ngờ lại là cửa tiệm làm ăn.
Hạ Việt nhìn chiêu bài kia, nghĩ thầm vô luận nhìn bao nhiêu lần hắn vẫn không thể quen với thể chữ này được.
Đúng là chữ của Lạc Việt khá giống với chữ Hán, giúp hắn học tập nhanh hơn rất nhiều, có điều do không có bộ Nữ (女) nên có không ít chữ hoàn toàn thay đổi. Tỷ như cái tên “Như Thủy” của Vân gia nhà bọn hắn, trước đây Hạ Việt phải nhìn mãi mới ra, còn có cái chữ “Tốt”, lúc đọc sách hắn thấy rất nhiều nhưng có khi chẳng hiểu gì cả. (1)
Quả nhiên xuyên qua đây vào làm con một gia tộc sản xuất rượu đã là may lắm rồi, ngoài ra hắn gần như không có bàn tay vàng, tuy nói quốc gia này có ngôn ngữ giống với thế giới của hắn, nhưng rốt cuộc Lạc Việt cũng không phải Trung Hoa. Tính ra thì Hạ Việt vẫn còn hơn trăm chữ chưa rõ, còn phải học tập thêm.
Lúc này Hạ Việt nhìn trên trên bảng hiệu đề ba chữ “Yến Hảo Cư”, lặng lẽ lẩm nhẩm trong lòng một lần. Hắn thầm nghĩ phải mau chóng học thuộc hết từ mới, đỡ mất công mỗi lần nhìn thấy lại phải đứng suy nghĩ một hồi, rất là ảnh hưởng đến hình tượng của Vân thiếu gia.
Ôn Hữu Cung tựa đồ đã đặt chỗ trước, ba người trực tiếp được tiểu nhị đưa lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-si-tuu-huu-dien/2712868/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.