Hạ Việt theo thói quen nở nụ cười, bất động thanh sắc quan sát đối phương.
Nếu nói Vân Hạ Việt tựa gió mùa xuân, tuấn tú ôn hòa và dịu dàng, như vậy thanh niên này lại hoa lệ tuấn mỹ như ánh mặt trời. Ngũ quan sâu sắc, mày kiếm nhập tấn, mắt phượng vi thiêu, lúc này trên mặt hắn cũng treo một nụ cười khách khí, vậy mà lại làm cho dung nhan đào hoa kia giảm đi vài phần lưu manh.
Thanh niên thấy Hạ Việt đang âm thầm quan sát mình cũng thoải mái để hắn đánh giá, thuận tiện cũng tranh thủ nhìn lại người ta. Tuy rằng trước đó hắn đã gặp Hạ Việt, nhưng đến khi đứng gần như thế này thì càng thêm thưởng thức sự trầm ổn của đối phương.
Hạ Việt kỳ thực rất nhanh đoán ra đối phương không có ác ý, trong đôi mắt kia không có tính toán, tựa hồ thật sự là muốn cùng mình kết giao.
Vừa mới đấu thái cực quyền với mấy vị tàng chủ kia khiến thần kinh hắn có hơi nhạy cảm, tuy rằng thanh niên trước mắt đang mặc trang phục của lang quan, thân hình cũng cao to, thoạt nhìn còn xấp xỉ Hạ Việt. Nhưng nếu là khanh quan thể trạng lớn mặc quần áo của lang quan… Hạ Việt cảm giác mình sẽ không phân biệt được.
Một hồi sau, có lẽ do Hạ Việt vẫn im lặng, thanh niên bèn chủ động mở miệng trước.
“Xin lỗi, là ta đường đột, miệng nói muốn kết giao bằng hữu mà không giới thiệu bản thân gì cả. Ta tên là Ôn Hữu Cung, chỉ là một thương nhân nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-si-tuu-huu-dien/2712867/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.