Màn đêm tĩnh lặng,Tô Kha nằm úp sấp, tay đặt trước ngực Mạt Kình Lộc, mặt cậu hơi đỏ, bởi vì tư thế ngủ có chút bất tiện này nên hô hấp có chút không thuận, miệng khẽ mở, tư thế ngủ này xác thực làm cho cậu có chút không thoải mái, hừ nhẹ một tiếng.
Mạt Kình Lộc khẽ nhúc nhích, sau đó ngồi dậy, trong phòng tối đen, chỉ còn vài tia sáng do ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, anh không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh, nheo mắt kéo Tô Kha tới cạnh mình, ôm cậu để cho cậu ngủ ngon, anh sờ sờ mặt Tô Kha, rồi sau đó đem người ôm vào lòng ngực của mình, ngủ tiếp.
Lúc này Tô Kha đã lớn, khuôn mặt hơi lộ ra góc cạnh, tứ chi thon dài, cậu dần trưởng thành, không chỉ có biến hóa bên ngoài, mà nội tâm cũng có chuyển biến, làm cho Mạt Kình Lộc không khỏi hoài niệm về cậu bé Tô Kha trước kia, luôn dễ dàng đỏ mặt ngượng ngùng của anh.
Sáng sớm, Tô Kha vốn nằm trong lòng Mạt Kình Lộc đã biến thành cả người nằm trên người anh, cậu mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn Mạt Kình Lộc, khuôn mặt trắng noãn nhẹ nhàng cọ cọ hai má Mạt Kình Lộc.
Mới ngủ dậy, âm thanh có chút lười biếng, nhẹ kêu “Sớm”, Mạt Kình Lộc cười cười, ngẩng đầu hôn môi Tô Kha.
Sáng sớm sau khi thức dậy, nơi nào đó thực có tinh thần, Tô Kha nheo mắt lại, dùng tay giúp Mạt Kình Lộc giải quyết, bàn tay nắm chặt thứ đang phấn chấn của Mạt Kình Lộc, chậm rãi vuốt ve, ngón tay dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-quan-quan-cung-nam-hai/1352360/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.