Mười tám tuổi, Tô Kha quay trở lại trường học, Đoạn Lôi Khải sắp xếp cho cậu vào lớp mười hai của một trường cao trung. Chắc do cuộc sống an nhàn trôi qua quá lâu, sau khi nhập học, Tô Kha liền cảm thấy có chút không thích ứng, may mà những gì thầy cô giảng cậu đều hiểu, cuộc sống học sinh cũng không quá khổ.
Sau một năm học hành gian khổ, cậu cũng thi đậu tốt nghiệp, thành tích cũng không tệ, đậu vào một trường đại học lý tưởng, cách nhà không xa, Đoạn Lôi Khải rất vừa lòng với chuyện này.
Từ khi đến trường đi học trở lại, thời gian của Tô Kha không còn rảnh rỗi như trước nữa, nhưng cũng may là Mạt Kình Lộc bình thường vẫn phải làm việc, cho nên hai người cũng không quá xa cách nhau cho lắm.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, vẫn trôi qua êm đềm, không có gì thay đổi, chính là thời gian dần trôi, năm tháng như con thoi đưa, vừa xoay người trời lại vào hạ.
Đã nhiều ngày nay Tô Kha không có ở nhà, Đoạn Lôi Khải cảm thấy đây là dấu hiệu bé con của mình trưởng thành, mặc dù cũng vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát nho nhỏ.
Côme đang ngủ bên cạnh hắn trở mình, nheo mắt nhìn hắn, bóng lưng khuất trong ánh sáng mờ tối trông có vẻ gầy yếu, y vươn tay, cánh tay dài ôm lấy eo Đoạn Lôi Khải, “Anh mau ngủ đi!”
Đoạn Lôi Khải xoay người lại, nép vào trên ***g ngực Côme, ngón tay chọc chọc ngực người yêu, “Em nói thử xem, có phải con anh đã không còn quan tâm tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-quan-quan-cung-nam-hai/1352359/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.