Chương trước
Chương sau
Biến hóa trong ban thành viên Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy tỉnh D nó xảy ra từng chút một, tuy 'bất hiển sơn bất lộ thủy'* nhưng vẫn tiến hành thực thực tại tại. Trong đó biến hóa lớn nhất nằm ở điểm quan hệ giữa Liễu Tuấn và Ngụy Ninh Sinh đã trở nên càng lúc càng hòa hợp.
(*) giấu diếm những điều quan trọng.

Nhất là sau cơn khủng hoảng kinh tế, loại biến hóa này càng rõ ràng hơn.

Thoạt đầu là số lần Ngụy Ninh Sinh đến phòng làm việc số 1 Tỉnh ủy tiếp Liễu Tuấn càng ngày càng nhiều, mà mỗi lần Ngụy Ninh Sinh qua Liễu Tuấn đều chuẩn bị trà trước và đợi ở khu đãi khách. Thường Ngụy Ninh Sinh vừa đến liền có thể uống được trà ngon nóng hổi.

Gần đây chính là Ngụy Ninh Sinh chủ động mời Liễu Tuấn ăn cơm, địa điểm là ở Bát Trân Hiên. Ngay từ đầu Ngụy Ninh Sinh định mời Liễu Tuấn dùng cơm tại khách sạn Thu Thủy, thỉnh thoảng cũng ở tại khách sạn Nam Thiên. Ngụy Ninh Sinh cũng không quá rõ về quan hệ giữa khách sạn Thu Thủy và Liễu Tuấn, chỉ là mơ hồ suy đoán, chắc cũng có quan hệ mật thiết với Liễu Tuấn. Còn khách sạn Nam Thiên là sản nghiệp của Cố Đồng Huy, bà sui gia của Cố Đồng Huy lại là em gái của trung tướng Lương Kinh Vĩ, cũng là ông chủ của khách sạn Thu Thủy ở TP.Bảo Châu. Lương Kinh Vĩ là con rể của Hà gia, thủ lĩnh đội ngũ hậu bị mà Hà Vũ ra sức bồi dưỡng. Mà Liễu Tuấn và Hà Vũ hệ thường mật thiết lui tới, tại cao tầng cũng không phải bí mật to tát gì. Bởi vậy có thể suy luận, Cố Đồng Huy và Liễu Tuấn ít nhiều gì cũng có qua lại.

Tuy nhiên sau đó có một lần, Liễu Tuấn mỉm cười nói với Ngụy Ninh Sinh rằng, muốn ăn món ăn chính gốc của bản địa thì phải đến nhà hàng bản địa chính gốc, khả năng hương vị mới chính tông nhất.

Những lời này Ngụy Ninh Sinh vẫn nhớ kỹ, lần tới mời khách liền chuyển đến Bát Trân Hiên.

Liễu Tuấn cũng không xa lạ gì Bát Trân Hiên, trước đây khi học ở đại học Hoa Nam cũng thường xuyên tới Bát Trân Hiên ăn cơm. Đó là một nhà hàng lâu đời cả trăm năm, có hương vị bản thổ chính tông nhất.

Lần này, trong phòng chỉ có hai người Liễu Tuấn và Ngụy Ninh Sinh, ăn uống cũng đơn giản, bốn món và một canh mà thôi.

Liễu Tuấn thích nhất là món canh ở Bát Trân Hiên.

Ông chủ của Bát Trân Hiên đương nhiên cũng nhận ra người thanh niên đi đằng trước Ngụy tỉnh trưởng chính là "nhất ca" của tỉnh D. Hiếm khi Liễu bí thư thích món canh của Bát Trân Hiên, ông chủ đích thân tọa trấn nhà bếp, đốc thúc đầu bếp chuẩn bị tinh thần để làm ra món ăn ngon nhất để chiêu đãi Liễu bí thư và Ngụy tỉnh trưởng.

"Nào, tôi kính bí thư một ly."

Ngụy Ninh Sinh mỉm cười giơ lên ly rượu, hướng về Liễu Tuấn nói.

Ở Bát Trân Hiên uống cũng không phải Mao Đài, mà là rượu rắn theo bí chế của Bát Trân Hiên, đây cũng là một trong những của chìm của Bát Trân Hiên. Rượu màu vàng da cam, trông dẻo như màu hổ phách, màu sắc thật diễm lệ. Loại rượu rắn bí chế này tuy độ không cao, êm dịu hơn nhiều so với Mao Đài, tửu lượng của Liễu bí thư mặc dù không tốt, nhưng uống vài ly cũng không có vấn đề gì.

Liễu Tuấn cười giơ lên ly rượu cạn một cái với Ngụy Ninh Sinh rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Trong phòng chỉ có hai người, bầu không khí cũng khá thoải mái.

"Bí thư, tình thế khá tốt, căn cứ vào số liệu thống kê, độ tăng trưởng kinh tế nửa năm nay cũng không chậm lại, đồng kỳ so sánh cùng năm ngoái còn tăng lên một chút. . . Điều này rất khó có được."

Ngụy Ninh Sinh khẽ thở ra một hơi, hình như rất mãn nguyện.

Nửa năm ngoái, khủng hoảng tài chính chưa bùng nổ, cộng thêm "giá thị trường" tại Thế vận hội Olympic, độ tăng trưởng kinh tế của tỉnh D tương đối nhanh, độ bình quân cao hơn toàn quốc. Mà nửa năm nay, chính là thời gian cơn khủng hoảng tài chính nghiêm trọng nhất, đối với một tỉnh như tỉnh D có trình độ thị trường hóa cao nhất, xí nghiệp loại hình xuất khẩu ngoại mậu chiếm nửa giang sơn, dưới bối cảnh như vậy, độ tăng trưởng kinh tế không chỉ không chậm lại, còn hơi tăng lên, quả thực rất không dễ dàng. So sánh với các tỉnh vùng duyên hải khác, kinh tế tỉnh D nghịch thế đi lên, đặc biệt khó có được.

Ngoại trừ biện pháp ứng đối về đối ngoại của Liễu Tuấn vô cùng hoàn thiện thích hợp, còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là chỉ thị "thúc đẩy nội nhu khai thác tiềm lực" của Liễu Tuấn.

Trước khi khủng hoảng tài chính chưa bùng nổ, Liễu Tuấn đã bắt đầu tìm cách huỷ đầu tư, không chỉ tài chính phía chính phủ rút khỏi thị trường tài sản hư cấu từ nước ngoài, vốn dân gian cũng cũng từng bước thu về. Sau khi tài chính chảy trở về, Liễu Tuấn kịp thời khởi động kế hoạch mở rộng tài chính, kỹ thuật, chính sách ở phía tây bắc bộ. Trải qua hơn một năm nỗ lực tổ chức, kinh tế của vùng phía tây và vùng núi bắc bộ đã có được hình thức ban đầu, độ tăng trưởng trong hơn một năm đã rất cao.

Sách lược này của Liễu Tuấn đã có được hiệu quả như chiến lược mở rộng phía tây của quốc gia, tuy nhiên trong một tỉnh, độ khó nhỏ hơn nhiều so với phạm vi toàn quốc. Hơn nữa tỉnh D vốn là tỉnh giàu nhất toàn quốc, bất kể Chính phủ hay là dân gian, đều có thể nói tài lực hùng hậu, tập trung đầu tư vào vùng tây bắc bộ, hiệu quả có thể nói dựng sào thấy bóng. Khu tây bắc bộ một khi phát triển lên, sẽ cung cấp động lực rất lớn cho sự phát triển kinh tế chỉnh thể của toàn tỉnh.

"Tỉnh trưởng, đây đều là Chính phủ tỉnh có phương pháp dẫn dắt. Nào, tôi kính tỉnh trưởng một ly."

Liễu Tuấn mỉm cười giơ lên ly rượu.

Ngụy Ninh Sinh cũng không nói nhiều lời khách sáo, cười ha hả giơ ly lên cạn với Liễu Tuấn, đoạn uống một hơi cạn ly.

Ngụy Ninh Sinh biết, nếu người khác nói, có lẽ chỉ là khách sáo mà thôi, nhưng Liễu Tuấn thì không phải. Đã sớm nghe nói Liễu Tuấn có tác phong "quy công thuộc hạ", khi đến tỉnh D vẫn là như vậy. Ngụy Ninh Sinh nghe nói, mỗi lần trên hội nghị Cục chính trị, chỉ cần nói tới thế cục kinh tế của tỉnh D, Liễu Tuấn nhất định sẽ nhắc tới Ngụy Ninh Sinh, đặt ở trước y, không ngớt lời tán thành. Thậm chí thủ tướng Liễu Tấn Tài cũng có cách làm giống vậy, không tiếc từ biểu dương Chính phủ tỉnh D và Ngụy Ninh Sinh.

Mấy tin tức này, Ngụy Ninh Sinh tự có con đường thám thính được.

Ngụy Ninh Sinh xem như là đã hiểu, vì sao Liễu Tuấn còn trẻ mà đã đoàn kết được một bang "tử sĩ" ở bên mình. Thượng vị giả chỉ cần có phẩm chất tốt đẹp này, sẽ không băn khoăn không người thề sống chết đi theo.

Trên quan trường, người ta đi theo anh là muốn cái gì?

Không thể nghi ngờ Liễu Tuấn thấy rất thấu đáo điểm này.

"Tỉnh trưởng, tôi thấy mở rộng vùng tây bắc bộ còn phải nhanh hơn, bước chân còn phải lớn hơn nữa. Tranh thủ trong nhiệm kỳ Chính phủ năm nay, kéo gần chênh lệch giữa vùng tây bắc bộ và vùng duyên hải thêm 5 đến 10 năm. Chỉ cần vùng phía tây bắc bộ phát triển lên, ít nhất trong 20 năm, sau này tỉnh D chúng ta vẫn có thể dẫn đầu so với các tỉnh thị anh em khác."

Liễu Tuấn uống một ly rồi mỉm cười nói.

Ngụy Ninh Sinh liên tục gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy. Sáu tháng cuối năm chúng ta ít nhất còn phải đưa vào vùng phía tây và phía bắc trên 50 tỷ. . . Đương nhiên, bao gồm cả vốn dân gian."

Trước đây Ngụy Ninh Sinh đối với việc mở rộng vùng tây bắc bộ không thể nói không coi trọng, nhưng quyết tâm không lớn, bước chân cũng sẽ không nhanh như vậy. Cách nghĩ của hắn là phải cố bảo vệ vùng duyên hải, nhất là nền kinh tế của mấy thành phố chính thuộc vùng châu thổ, không thể để nó đi xuống, trên chính sách và tài chính thì ưu tiên bảo đảm phát triển những thành phố này. Nhiều năm trước tới nay, danh hiệu đứng đầu về tổng sản lượng kinh tế của tỉnh D vẫn rất vững vàng, đó đều bởi vì công lao của những thành phố này. Trong thời gian Ngụy Ninh Sinh còn nhậm chức, vòng nguyệt quế "đứng đầu về tổng sản lượng" này bất kể như thế nào cũng không thể để mất được. Nếu so sánh thì đầu tư đối với vùng tây bắc bộ không phải quá đầy đủ.

Dưới sự kiên trì của Liễu Tuấn, quan điểm của Ngụy Ninh Sinh đã từ từ chuyển biến. Hôm nay đại thế nước ngoài đã hoàn toàn dựa theo dự đoán của Liễu Tuấn mà tiến hành, vùng tây bắc bộ đã thấy được hiệu quả ban đầu, cách nghĩ của Ngụy Ninh Sinh cũng hoàn toàn có chuyển biến. Cũng như Liễu Tuấn, trở nên rất "cấp tiến". Không thể nghi ngờ, nếu như vùng tây bắc thực sự trong nhiệm kỳ năm nay của Chính phủ có sự phát triển nhảy vọt, trên lịch trình sĩ đồ của Ngụy Ninh Sinh hắn sắp sửa có thêm một nét mực đậm.

Sau khi nhiệm kỳ Chính phủ năm nay kết thúc, tuổi tác của Ngụy Ninh Sinh cũng đã đến tuyến. Có thể mưu cầu càng nhiều phúc lợi cho các hương thân của bản tỉnh, quang vinh về hưu, đó cũng là kết quả mà Ngụy Ninh Sinh hy vọng thấy được nhất.

Nhân sinh một đời, lưu ý không phải là danh tiếng này sao?

Liễu Tuấn mỉm cười, trong lòng cũng rất vui.

"Bí thư, gần đây Ngân hàng Trung ương, Hội ngân giám, Hội chứng giám cùng Quốc tư ủy đã liên hợp thành một bài văn kiện, yêu cầu mỗi tỉnh không chỉ phải tăng cường giám thị đối với tài chính quốc hữu, cũng phải tăng cường giám thị tài chính dân gian và con đường lưu thông."

Ngụy Ninh Sinh ăn một đũa đồ ăn rồi thuận miệng nói.

Văn kiện liên hợp này, Liễu Tuấn tự nhiên cũng nhận được. Tuy nhiên cách làm của Liễu Tuấn chính là, vấn đề lĩnh vực thuần kinh tế thì thường sẽ không can thiệp, cứ giao cho Chính phủ tỉnh toàn quyền chủ đạo. Chỉ có khi khả năng xảy ra sai lầm lớn thì Liễu Tuấn mới có thể đứng ra chỉ điểm một chút.

Ngụy Ninh Sinh cũng chủ động báo cáo với Liễu Tuấn.

"Giám thị tài chính quốc hữu, chúng ta vẫn làm tương đối hợp lý, nhưng giám thị tài chính dân gian và con đường lưu thông thì không dễ để mà định vị đâu. . ."

Ngụy Ninh Sinh có vẻ lo lắng nói.

Tổng lượng tài chính dân gian của tỉnh D phỏng chừng cũng là lớn nhất nước, con đường lưu thông của tài chính dân gian cũng rất đông đảo, nếu muốn giám thị cho hợp lý, độ khó sẽ rất lớn. Hơn nữa, bối cảnh của vốn dân gian càng phức tạp hơn so với bối cảnh của vốn quốc hữu. Nói trắng ra là, chỉnh đốn cái thứ này sẽ rất dễ đắc tội với người khác.

Sắc mặt Liễu Tuấn nghiêm túc nói: "Tỉnh trưởng, tôi cho rằng không cần phải giám thị nghiêm ngặt làm gì. Có đôi khi, cái gì là con đường phía chính phủ, cái gì là con đường dân gian cũng rất khó phân rõ ràng. Tại thời khắc mấu chốt này, chúng ta nhất định không thể để cho tài chính lưu động tự do với số lượng lớn."

Ngụy Ninh Sinh gật đầu.

Hắn biết Liễu Tuấn đang lo lắng cái gì.

Con đường phía chính phủ chính thức đã khóa rất nghiêm, hàng loạt tài chính rất khó đổ vào các quốc gia Âu Mỹ. Nếu như bộ phận tài chính thông qua cái gọi là con đường dân gian, "cứu quốc theo đường cong", không khỏi sẽ ảnh hưởng đến đại kế "quốc chiến" của Trung ương.

Hành vi loại này ở giai đoạn hiện tại sẽ được xem như kẻ địch!

"Bí thư yên tâm, tôi đã bố trí xuống. Ngày mai sẽ triệu tập mấy cán bộ phụ trách bộ môn để gặp mặt, rồi chuyển lại lời chỉ thị của bí thư cho mọi người, đồng tâm hiệp lực, nhất định phải làm tốt chuyện này."

Ngụy Ninh Sinh trịnh trọng nói.

"Vậy được rồi, làm phiền tỉnh trưởng!"

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Đang nói chuyện, điện thoại của Liễu Tuấn bỗng nhiên vang lên, Liễu Tuấn ấn nút nghe, tuy nhiên nghe được vài câu, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.