Chương trước
Chương sau
Vương Phác vẫn còn hơi choáng váng, khi lên xe của Tần chủ nhiệm, rồi đến căn phòng tiếp khách của học viện, Vương Phác vẫn còn chưa định thần lại, không biết hai vị thủ trưởng Lưu Quang Hưng và Sài Thiệu Cơ vì sao phải đặc biệt triệu kiến hắn.

Tôn viện trưởng của học viện Phi hành đích thân chờ ở cửa.

"Viện trưởng, em này chính là Vương Phác."

Tần chủ nhiệm vội bước nhanh tới và giới thiệu Vương Phác cho Tôn viện trưởng.

"Xin chào bạn học Vương Phác!"

Không đợi Vương Phác có phản ứng gì, Tôn viện trưởng đã cầm lấy tay Vương Phác và nói rất thân thiết, dáng cười trên mặt cũng rất thân thiết.

"Chào ngài, viện trưởng!"

Vương Phác liền cất tiếng chào, vẻ mặt rất khẩn trương.

"Bạn học Vương Phác, Lưu bộ trưởng và Sài tỉnh trưởng đang chờ em ở bên trong, mời đi theo thầy."

Tôn viện trưởng không dám nán lại lâu, chào hỏi xong liền dẫn Vương Phác đi vào phòng tiếp khách. Mặc dù hiệu suất làm việc của Tần chủ nhiệm rất cao, tốc độ rất nhanh, hai vị thủ trưởng cũng phải đợi gần 20p. Để thủ trưởng đợi lâu hiển nhiên là không nên.

Đi vào phòng khách, Lưu Quang Hưng và Sài Thiệu Cơ đang ngồi song song và nói chuyện ở trên ghế sofa.

"Bộ trưởng, tỉnh trưởng, bạn học Vương Phác tới rồi."

Tôn viện trưởng đi tới trước mặt hai vị lãnh đạo rồi hơi khom người nói.

"A. . . được, được, Vương Phác qua đây ngồi đi."

Lưu Quang Hưng lên tiếng đáp, trên mặt mang theo nụ cười hoà nhã.

Mặc dù Vương Phác khẩn trương, nhưng vẫn còn chưa quên lễ tiết, hắn bước nhanh tới trước ghế sofa, khom người làm lễ với hai vị thủ trưởng, kính cẩn nói: "Chào Lưu bộ trưởng, chào Sài tỉnh trưởng!"

"Ừm, Vương Phác, cậu vẫn như xưa, rất hiểu chuyện. Tới đây, ngồi đi!"

Lưu Quang Hưng quan sát Vương Phác thêm một lúc mới gật đầu mỉm cười nói.

"Vâng, cảm ơn Lưu bộ trưởng."

Vương Phác lại khom người làm lễ, sau đó ngồi xuống ghế sofa ở đối diện, Tôn viện trưởng cũng ngồi xuống.

Sài Thiệu Cơ đẩy trái cây trên bàn tới trước mặt Vương Phác, vừa cười vừa nói: "Ăn trái cây đi Vương Phác."

"Cảm ơn Sài tỉnh trưởng."

Vương Phác cầm lấy một quả táo, nhưng không ăn vội. Chỉ là trưởng bối có ban thưởng nên không dám chối từ.

"Vương Phác, tôi biết cậu học tại học viện này, vẫn luôn muốn tới thăm cậu, nhưng không có thời gian. . . Trong nhà đều khỏe chứ?"

Lưu Quang Hưng cảm khái nói.

Tôn viện trưởng ngồi ở bên cạnh nghe vậy liền giật mình. Tôn viện trưởng kỳ thực cũng rất rõ tình huống gia đình của Vương Phác, biết Vương Cam đã từng làm cộng sự với Lưu bộ trưởng và Sài tỉnh trưởng tại tỉnh A. Tuy nhiên hiện tại Vương Cam đã trở thành tù nhân, cho dù Vương Cam còn tại vị, một thị trưởng thành phố cấp địa khu bình thường, hình như cũng không thể lôi kéo được quan hệ quá sít với quan to như Lưu Quang Hưng, Sài Thiệu Cơ được. Nghe ý của Lưu bộ trưởng, quả thật đã coi Vương Phác như vãn bối thân cận của mình.

Lẽ nào trước đây Vương Cam có quan hệ rất thân với Lưu bộ trưởng?

Quan to cấp Chính bộ khác thì không có gì. Nhưng Lưu Quang Hưng chính là thủ trưởng chính quản học viện này.

Sau khi Lưu bộ trưởng nhậm chức, chỉ trong thời gian một năm đã thành lập được uy vọng nhất ngôn cửu đỉnh ở trong bộ ngành. Tuy nói có chiêu bài "chi chính của Liễu phái", nhưng dù sao cũng phải nhờ vào thủ đoạn của mình.

Mà Sài tỉnh trưởng mặc dù không phải là thượng cấp của học viện này, nhưng học viện lại nằm trên địa bàn của tỉnh Du Trung. Nghe giọng điệu của Sài Thiệu Cơ, hình như cũng rất quen với Vương Phác.

Vương Phác nghe xong câu hỏi của Lưu Quang Hưng, không khỏi buồn bã, thấp giọng nói: "Cảm ơn Lưu bộ trưởng quan tâm, trong nhà vẫn rất khỏe."

Lưu Quang Hưng gật đầu: "Đã đi thăm cha cậu chưa?"

Vương Phác có chút luống cuống, cúi đầu xuống rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Vương Cam ngồi tù ba năm, Vương Phác vẫn chưa từng đến thăm hắn. Chủ yếu không phải là Vương Cam tham ô nhận hối lộ, then chốt là việc Vương Cam có vợ bé và con riêng, điều này đã làm cho Vương Phác khó có thể tiếp nhận. Người trẻ tuổi năng lực tiếp nhận dù sao cũng không thể đánh đồng với người trung niên, muốn Vương Phác vượt qua rào cản này thì có lẽ cần một khoảng thời gian.

"Cậu nhanh đi thăm đi. Ba cậu mặc dù đã phạm sai lầm, nhưng dù sao ông ấy cũng là ba của cậu, đối với cậu vẫn rất tốt. Cậu đã là người trưởng thành rồi, phải có chủ kiến của mình, đừng để quan điểm thế tục chi phối, hiểu chưa?"

Sài Thiệu Cơ ngắt lời.

Giao tình giữa Sài Thiệu Cơ và Vương Cam không phải quá sâu, nhưng bản tính phúc hậu, coi trọng nhất là truyền thống đạo đức "tam cương ngũ thường" các loại. Vương Cam tuy phạm vào sai lầm, nhưng cũng bởi vậy mà nhận được nghiêm phạt, nếu như con trai từ nay về sau không nhận hắn nữa, vị miễn tàn khốc quá.

Vương Phác gật đầu, không nói gì nữa.

Vướng mắc tâm lý lớn như vậy, không phải có thể đơn giản tháo gỡ.

"Lão Tôn, biểu hiện của Vương Phác tại học viện thế nào?"

Lưu Quang Hưng cũng rõ ràng tư tưởng của người thanh niên chưa thành thục như người trung niên, một giờ ba khắc khó mà chuyển biến. Hắn cũng không "bức bách" Vương Phác vấn đề này nữa, quay đầu hỏi Tôn viện trưởng.

Tôn viện trưởng vội hạ thấp người đáp: "Bộ trưởng, biểu hiện của Vương Phác rất tốt, còn đảm nhiệm qua cán bộ lớp và cán bộ đoàn, là học sinh ưu tú."

Ý này Lưu Quang Hưng vừa nghe đã có thể hiểu. Là "đã từng" đảm nhiệm qua cán bộ lớp và cán bộ đoàn, "đã từng" là học sinh ưu tú, tình huống hiện tại đương nhiên đã thay đổi.

Tôn viện trưởng cũng ý thức được lời nói của mình đã có vấn đề, đây không phải là ngay mặt thừa nhận học viện rất nịnh bợ hay sao? Vương Cam vừa rơi đài liền ảnh hưởng đến "đãi ngộ" của hắn tại trường học. Vừa nghĩ đến điểm này, Tôn viện trưởng lập tức nói: "Bộ trưởng, Vương Phác quả thực là một sinh viên rất tốt, năm ngoái còn tham gia đội ngũ cứu tế trong trận đống đất, làm việc hơn một tháng tại huyện Phủ Khương, hai lần gặp nạn, còn bị thương nữa, đã lập công lớn!"

"À, vậy thì rất tốt, rất tốt. Vương Phác, thanh niên thì phải có nhiều cống hiến cho quốc gia cho xã hội."

Sài Thiệu Cơ gật đầu tán thưởng.

Lấy quan hệ cá nhân và địa vị của hắn và Lưu Quang Hưng, tại trường hợp cá nhân thế này, có thể không cố kỵ quy củ gì cả.

Lưu Quang Hưng cũng liên tục gật đầu, biểu thị tán thành: "Vương Phác, nhân sinh của mỗi người đều gặp phải trắc trở, thanh niên phải có tinh thần hướng về phía trước, gặp phải thất bại cũng không có gì đáng sợ, phải nỗ lực đi khắc phục nó, chiến thắng nó. Trước đây khi ba cậu còn là đồng sự của tôi và Sài tỉnh trưởng, tuy ông ấy phạm phải sai lầm, chúng tôi cũng rất đau lòng. Thế nhưng, ba cậu là ba cậu, còn cậu là cậu, hai chuyện khác nhau. Cậu không cần phải có áp lực tâm lý gì cả. Cậu là sinh viên, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu chính là học tập cho tốt, nắm giữ một số bản lĩnh, tương lai mới có thể hiệu lực cho nước nhà."

Vương Phác kìm lòng không đậu mà gật đầu.

Trước đây quả thực hắn không rõ lắm quan hệ giữa ba mình và Lưu Quang Hưng, Sài Thiệu Cơ ra sao, nhưng hai vị thủ trưởng ngày hôm nay có thể đơn độc tiếp kiến hắn, nói với hắn những lời này, vậy đã không tầm thường rồi.

Tục ngữ nói: người đi trà lạnh.

Trên quan trường càng là như vậy.

Huống chi cha mình đã bị hình phạt.

"Vương Phác, năm nay cậu là học năm 4 hả?"

"Vâng, Lưu bộ trưởng. . ."

"Ừ, sắp phải tốt nghiệp rồi. Về an bài công tác sau khi tốt nghiệp, trong lòng cậu đã nghĩ như thế nào?"

Lưu Quang Hưng thân thiết hỏi.

Trong lòng Vương Phác rung lên. Lưu Quang Hưng là bộ trưởng bộ Giao thông, mà chính miệng hỏi ra những lời này, hàm nghĩa bên trong cũng không cần phải suy đoán làm gì, dù cho ai cũng có thể nghĩ được. Tuy nhiên Vương Phác qua cơn kích động, lập tức lại trấn tĩnh. Càng là lúc này, hắn càng không thể nói lung tung. Dù sao Vương Cam đã không còn là thị trưởng, Lưu Quang Hưng dựa vào cái gì mà chiếu cố Vương Phác hắn đến vậy?

"Lưu bộ trưởng, cháu hoàn toàn phục tòng an bài của học viện."

Vương Phác dè dặt nói.

Tôn viện trưởng vội nói: "Bộ trưởng, bạn học Vương Phác là sinh viên rất giỏi, học viện chúng tôi dự định sau khi tốt nghiệp thì sẽ giới thiệu cho em ấy."

Lưu Quang Hưng liền mỉm cười gật đầu: "Như vậy rất tốt. Sự nghiệp hàng không dân dụng của chúng ta đang cần rất nhiều nhân tài hậu bị ưu tú."

"Đúng vậy đúng vậy, chỉ thị của bộ trưởng rất anh minh."

Tôn viện trưởng luôn miệng nói.

"Vương Phác này, phải ráng mà học tập, chuyện khác không cần phải nghĩ nhiều, biết chưa?"

Lưu Quang Hưng nhìn Vương Phác, thân thiết nói: "Có thời gian thì nhớ đến thăm cha cậu."

"Vâng, Lưu bộ trưởng."

Vương Phác cố kiềm chết tâm tình kích động của mình, cung kính nói.

Lần triệu kiến này của Lưu Quang Hưng và Sài Thiệu Cơ đã triệt để thay đổi số phận của Vương Phác. Không lâu sau, Vương Phác được lựa chọn làm phó chủ tịch hội học sinh của học viện, Đoàn ủy học viện còn tặng cho hắn giấy chứng nhận vinh dự "tình nguyện viên thanh niên xuất sắc". Ở lớp, hắn còn được an bài chức vụ lớp trưởng.

"Vương Phác, thật tốt quá, thế giới này vẫn còn có công bằng. . ."

Sau khi kết thúc một buổi tự học vào buổi tối, Quan Mẫn tay trong tay với Vương Phác dạo bước trên con đường trong vườn trường, rồi Quan Mẫn vui vẻ nói. Đoạn thời gian gần đây, nụ cười hài lòng đã lâu không thấy giờ lại hiện ra trên gương mặt Vương Phác, Quan Mẫn nhìn thấy cũng rất vui mừng.

"Đúng vậy, không ngờ Lưu bộ trưởng và Sài Thiệu Cơ vẫn còn nhờ tình xưa."

Vương Phác cảm khái nói.

Hắn xem như là đã biết được cái gì gọi là "quyền lực", chỉ một lần gặp gỡ đã triệt để thay đổi tất cả. Việc khác không nói, an bài cho công tác sau này của hắn khẳng định là thuận buồm xuôi gió. Khi đến đơn vị công tác mới, chỉ cần mình biểu hiện tốt, thực hiện lý tưởng của mình chắc không phải là chuyện khó khăn gì.

"Lưu bộ trưởng là người thế nào thì mình không rõ lắm, không dám bình luận. Tuy nhiên Sài tỉnh trưởng tuyệt đối là người tốt, là quan tốt."

Quan Mẫn cũng cảm khái nói.

Sau trận động đất năm đó, danh vọng của Sài Thiệu Cơ tại tỉnh Du Trung đã tăng vọt hơn bao giờ hết, thậm chí trên internet còn có người gọi hắn là "ông phật sống của vạn nhà".

"Tiểu Mẫn, mình. . .mình muốn đi thăm ba. . ."

Hai người đi được một đoạn, Vương Phác mới thấp giọng nói, hình như đã hạ quyết tâm rất lớn.

"Được mà, cũng cần phải đi, mình cũng muốn khuyện cậu đi thăm bác ấy từ lâu rồi. Việc này. . . kỳ thực vẫn luôn là bóng ma trong lòng cậu."

Vương Phác do dự: "Đúng vậy, trong khoảng thời gian này việc học rất nặng, mình chỉ sợ sẽ làm lỡ việc học."

Quan Mẫn suy nghĩ một chút mới nói: "Vậy. . .trước tiên cậu viết cho bác ấy một bức thư đi, nói rõ tình huống với bác ấy."

Vương Phác liên tục gật đầu, vui vẻ nói: "Được, mình sẽ viết thư ngay."

Mấy ngày sau, trong căn phòng giam ở nhà tù số 1 tỉnh A, Vương Cam mặc y phục tù nhân nhận được thư nhà từ nghìn dặm chuyển tới. Vương Cam run hai tay, chậm rãi mở ra bức thư vài trang giấy, đọc từng chữ một, chỉ phút chốc mà nước mắt đã tuôn rơi, vươn tay không ngừng vuốt ve bức thư, giống như đang vuốt ve con trai của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.