Ngày hôm sau vừa tới chỗ làm, Liễu Tuấn đã gọi điện thoại cho Hà Duyên An.
- Chà, Liễu tỉnh trưởng còn nhớ tới tôi à?
Hà Duyên An ở phía bên kia điện thoại trêu, Liễu Tuấn có thể tượng tượng ra vẻ mặt tựa cười tựa không của bà. Ở điểm này, Hà Mộng Doanh giống tiểu cô như đúc.
Liễu Tuấn cười:
- Tiểu cô muốn phê bình cứ trực tiếp phê bình, cháu nghiêm túc tiếp thu.
- Ôi ôi không dám, hiển giờ Liễu tỉnh trưởng như mặt trời chính ngọ, uy phong bốn biển, ai mà dám phê bình.
Liễu Tuấn cười lớn:
- Tiểu cô, cháu không dám, câu này dùng trên người ông còn được.
- Ấy, chớ mang chiêu bài thân tình ra đây, tiểu cô không mắc lừa đâu.
- Tiểu cô, cháu còn chưa nói gì mà, tiểu cô sao mắc lừa được?
- Liễu tỉnh trưởng, tiểu cô đây vẫn có chút năng lực suy đoán đấy, khi không có chuyện gì cậu có gọi điện thoại tới không? Chỉ cần cậu gọi điện thoại tới, có lần nào không phải tính kế với tiểu cô.
Hà Duyên An có hơi chút phật ý.
Dù Liễu tỉnh trưởng mặt rất dày, cũng phải đỏ lên, cười khan mấy tiếng cho qua.
Hà Duyên An trêu vài câu rồi hỏi:
- Nói đi, có phải chuyện của Chu Thành Bồi không?
- Vâng ạ, tiểu cô, nói thế nào thì Chu Thành Bồi cũng là cán bộ lãnh đạo cao cấp của chiến tuyến thống nhất, người ta không phạm sai lầm gì, lại treo chức như vậy không thỏa đáng, làm các tướng sĩ nhụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nha-noi/2829491/chuong-1877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.