Chương trước
Chương sau
Lưu Đan Tuyền cáo từ rời đi rồi, Liễu Tuấn không vào thư phòng xử lý công vụ vẫn ngồi ở ghế sô pha, uống từng ngụm trà, mày hơi cau lại, tựa hồ đang suy nghĩ việc gì.

Nghiêm Phi ít khi thấy cảnh này, Liễu Tuấn dù có chuyện phiền lòng gì, cũng không thể hiện ra trước mặt cô. Nghiêm Phi có thể cảm thụ được sự chiều chuộng của Liễu Tuấn với cô, dù là chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày, Liễu Tuấn cũng rất chú ý, cố gắng không để cô phải lo lắng.

Nghiêm Phi không nói gì, ngồi xuống bên cạnh, khẽ ôm lấy cánh tay y, để biểu đạt sự ủng hộ của mình.

Uống mấy ngụm trà, Liễu Tuấn nhấc điện thoại cố định bên ghế lên gọi điện, bên kia nhanh chóng có người nhận máy:

- Em đây.
Liễu Tuấn nói:
- Anh ở trong thư phòng à?

- Ừ bị ảnh hưởng của hai vị lão gia tử.

Bên kia vang lên tiếng của Nghiêm Minh, nghe có chút mệt mỏi. Trước kia Liễu Tuấn nói chuyện với hắn toàn dùng di động, lần này dùng điện thoại cố định, Nghiêm Minh hiểu nguyên nhân.

Thế cục mẫn cảm mà.

Nghiêm Phi nghe thấy giọng Nghiêm Minh thì mỉm cười buông tay Liễu Tuấn đi ra chỗ khác, cô biết Liễu Tuấn nói chuyện công việc với anh trai, cô không muốn quấy rầy, hơn nữa với những chuyện này cô chẳng hề có hứng thú.

- Chu Thành Bồi cần được an bài thỏa đảng.
Liễu Tuấn nói rất tùy ý.

Lúc này Nghiêm Minh khẳng định đã biết Chu Thành Bồi bị điều đi rồi.

Nghiêm Minh mặc dù hiện giờ nhậm chức ở tận tỉnh Hải Tây, nhưng trước kia là cục trưởng cục hai Trung tổ bộ, tích lũy được mối quan hệ rất rộng, Liễu Tuấn tất nhiên muốn thương lượng an bài công tác của Chu Thành Bồi với hắn, nhiều khi Liễu Tuấn không tiện đích thân ra mặt.

Nghiêm Minh hỏi:
- Ý kiến ông ta ra sao? Muốn công tác ở phương diện nào?

- Ý của em trước kia ông ta luôn làm công tác đảng vụ, hiện giờ có thể suy nghĩ chuyển nghề, quản lý kinh tế, hoặc là công tác cụ thể phương diện khác cũng được. Lý thuyết nhiều rồi, giờ phải thực tế.

Nghiêm Minh rất hiểu tính của Liễu Tuấn, thường luôn chiếu cố những người đi theo mình. Hiện giờ Liễu Tuấn đang ở giai đoạn gây dựng lực lượng, điều này cực kỳ quan trọng. Với tuổi của Chu Bồi Thành, sinh mệnh chính trị không còn lâu lắm, khi Liễu Tuấn thực sự tới vị trí cao , Chu Thành Bồi rất có khả năng đã nghỉ hưu. Nhưng cũng chẳng còn cách nào, ý là thứ dị loại, cán bộ cùng tuổi với y đại đa số còn đang quanh quẩn ở cấp khoa, tới được cấp sở cấp cục là kỳ tài hiếm có rồi. Cán bộ cấp tỉnh bộ cùng tuổi chẳng có lấy một người, Liễu Tuấn muốn gây dựng lực lưởng, chỉ đành nghĩ cách từ cán bộ trung niên này. Đương nhiên, bố trí Chu Thành Bồi, đa phần là tỏ rõ một thái độ, để cho mọi người biết Liễu Tuấn có tình có nghĩa, đồng thời cũng phát ra tín hiệu, đây chỉ là điều động nhân sự bình thường, không cần phải suy nghĩ nhiều.

- Như thế có hai nơi để đi, cậu tham khảo một chút, thứ nhất là bộ khoa học kỹ thuật, Liêu Thuận Lợi sắp ra ngoài rồi, tới Ngân Châu làm bí thư thành ủy, kiêm phó bí thư tỉnh ủy. Thứ hai là tổng cục bảo vệ môi trường cũng có chỗ.
Nghiêm Minh trầm ngâm một lúc rồi nói.

Liêu Thuận Lợi là thư ký thứ hai của Liễu Tấn Tài, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của hệ phái, lý lịch từ TW tới địa phương đều đầy đủ, lần này đưa ra ngoài tới tỉnh tây bắc bộ cũng là để chuẩn bị tiến bước sau này.

Gần đây hệ phái rất quan tâm tới vùng tây bắc bộ, đang ra sức điều động nhân lực tới đó. Một phó bộ trưởng khoa học kỹ thuật, tới tỉnh phát triển ở đông nam nhận chức càng thể hiện giá trị nhiều hơn.

An bài như thế là xuất phát từ bố cục của cả hệ phái, đoán chừng mấy năm nữa còn có nhiều nhân tài trẻ tuổi của hệ phái tới vùng tây bắc nhậm chức.

Liễu Tuấn rất tán đồng sách lược này của hệ phái. Nhiều năm qua các tập đoàn chính trị bỏ tinh lực vào vùng duyên hải đông nam, chăm chăm vào những thành phố phát triển nhanh. Nghiêm Liễu hệ là hào môn mới, tranh đoạt ở các tỉnh thuộc phạm vi truyền thống của các tập đoàn lớn đó là rất khó khăn.

Gắng sức gây dựng vùng tây bắc chắc chắn là chiến lược rất có tầm nhìn.

Liễu Tuấn nói:
- Tình huống ở tây bắc khá phức tạp, lần này Liêu Thuận Lợi gặp phải khảo nghiệm gian khổ rồi.

Nghiêm Minh hờ hững nói:
- Với ai cũng là khảo nghiệm gian khổ.

Liễu Tuấn nhướng mày lên:
- Sao thế, lời này còn có ý khác à?

- Không có gì, vì lệnh bổ nhiệm một phó sở trưởng sở tài chính nên có chút bất đồng với tỉnh trưởng Hô Diên.

Hô Diên tên đầy đủ là Hô Diên Ngạo Bác, tỉnh trưởng Hải Tây, trước kia là cấp dưới của Cù Hạo Cẩm, cũng là ngôi sao đang lên trong chính đàn, tuổi trẻ, khí phách.

Ở tỉnh Hải Tây có thể ngồi ngang hàng với Dung Bách Xuyên, cơ bản không hề thua kém, có thể thấy là một nhân vật cực kỳ uy thế.

Liễu Tuấn chưa có tiếp xúc chính thức với Hô Diên Ngạo Bác, chỉ gặp mặt gật đầu cở cuộc họp toàn quốc. Có điều trước kia nói chuyện với Nghiêm Minh, nghe nói Hô Diên Ngạo Bác tuy mạnh mẽ nhưng rất giữ quy tắc, rất có trách nhiệm với công việc, một lòng muốn kinh tế Hải Tây đi lên, có thể bắt tay hợp tác với Dung Bách Xuyên.

Trong đó có nguyên do lòng dạ Dung Bách Xuyên rộng rãi.

Đối với việc đoàn kết thành viên, điều hoa các mối quan hệ, Dung Bách Xuyên không hề kém Tiễn Kiến Quân. Đó là điều trọng yếu khiến ông ta được đại lão hệ phải nhất trí coi trọng, bồi dưỡng làm thành viên hạch tâm dự bị.

Nghiêm Minh sau khi tới tỉnh Hải Tây, khá hài hòa với Hô Diên Ngạo Bác, hiện giờ đột nhiên nảy sinh tranh chấp, hơn nữa nghe giọng của Nghiêm Minh thì lần tranh chấp này còn rất dữ dội.

- Xem ra bọn chúng đang dốc sức.

Nghĩ tới chuyện điều động của Chu Thành Bồi Liễu Tuấn cảm khái nói.

- Bị tóm lấy gót chân rồi, không dốc sức thì chỉ buông tay chịu chết thôi.

Sau khi hội nghị cự đầu đưa ra quyết định, Trung kỷ ủy, viện kiểm sát tối cao thành lập tổ công tác bắt đầu tới Minh Châu, thế trận rất lớn. Vừa tới nơi đã tiếp xúc ngay với Trung Hành, thư ký của Vu Hướng Hoành, ý đồ rõ ràng.

Đối diện cuộc tiến công mạnh mẽ này, các đại nhân vật phía bên kia và Vu Hướng Hoành không thể không phản kích, Lưu Phi Bằng cáo tráng điều động Chu Thành Bồi chỉ là một phần cuộc phản kích. Nghiêm Minh nói như thế, chứng minh tranh chấp với Hô Diên Ngạo Bác không phải thuần túy vì công việc, mà có đấu tranh trong đó.

Có thể thấy bên kia đã đồng viên tất cả lực lượng có thể động viên, chuẩn bị lấy cứng chọi cưng, phân thắng bại với Nghiêm Liễu hệ.

- Tới nước này rồi còn ai chú ý tới thể diện nữa, đều phải dốc toàn lực thôi.

Nghiêm Minh thêm vào một câu.

- Đánh trận chú trọng là tập trung binh lực chiếm ưu thế tuyệt đối, đánh phá từng nơi. Dàn trải quân khắp nơi không phải là chiến thuật cao minh.

Nghiêm Minh tán đồng:
- Ừ anh cũng nghĩ thế, đánh thương một quân không bằng diệt sạch một quân. Tóm được là không buông mới có kết quả.

- Xem ra kẻ đó khó giữ nổi mình rồi...

Nghiêm Minh liền trở nên có chút kích động:
- Cậu cảm thấy có chắc không?

Liễu Tuấn cười khẽ:
- 8 phần.

- Thế thì tốt, thời gian qua hai lão gia tử bị hành tới khổ.
Nghiêm Minh khẽ thở dài:
- Nhất là ông ngoại Nghiêm Hạo, vì chuyện ổn định vĩ mô mà tóc bạc hết quả, sau này có lẽ tốt hơn một chút.

Nghĩ tới mái tóc bạc trắng của cha, Liễu Tuấn càng quyết tâm trận này chỉ có thể thắng không cho phép bại.

Liễu Tuấn thay đổi đề tài:
- Chuyện Chu Thành Bồi, em thấy tới tổng cục bảo vệ môi trường là thích hợp nhất, cho dù là thay đổi cũng không thể thay đổi quá gấp, em sợ ông ta trong thời giang ngắn không thích ứng được.

- Được, để anh đi hỏi trước.

Dù sao chuyện bổ nhiệm cán bộ cấp phó bộ, không một ai có thể bao hết được.

Dừng lại một chút, Nghiêm Minh lại nói:
- Liễu Tuấn, anh có một dự cảm, bọn chúng tuyệt đối sẽ không ngồi im đợi chết đâu, khả năng còn thủ đoạn mãnh liệt hơn nữa sắp đưa ra, thời gian không đợi ai cả, cậu phải chú ý hơn đấy.

Tổ công tác đã phái ra, tiến trình việc này sẽ càng ngày càng nhanh, căn cứ vào kinh nghiệm trước kia phân tích, chuyện liên quan cán bộ cấp bậc cỡ Vu Hướng Hoành không cho phép kéo dài quá lâu, lâu sẽ sinh biến. Chính vì thời gian gấp rút, sự phản kích quyết liệt của bên kia sẽ triển khai trong thời gian ngắn.

- Vâng.

Liễu Tuấn trầm giọng đáp.

Cúp điện thoại của Nghiêm Minh rồi, Liễu Tuấn ngồi đó uống trà trầm tư mấy phút mới chậm rãi đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Nghiêm Phi đi tới hỏi nhỏ:
- Không sao chứ?

Liễu Tuấn mỉm cười lắc đầu:

- Anh em công tác ở Hải Tây có thuận lợi không?

- Không sao, rất thuận lợi, em biết khả năng của anh ấy mà.

Nghiêm Phi quả nhiên không lo nữa, chỉ nói:
- Nghe bảo gió cát bên Hải Tây rất dữ, thời tiết lại lạnh, không biết anh em và chị hai ở bên đó có quen không. Hạo Hạo lần này nghỉ học cũng muốn tới.

Liễu Tuấn khẽ ôm lấy eo cô:
- Hay là lần nghỉ học này em đưa Dương Dương tới chơi vài ngày, tự mình cảm thụ một chút không phải là biết rồi sao? Khỏi phải ở đây lo lắng.

Nghiêm Phi ngẹo đầu nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi gật đầu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.