Chương trước
Chương sau
Từ khi Liễu Tuấn nhậm chức cho tới nay, Đinh Ngọc Chu luôn làm đúng lời hứa của mình, toàn lực ủng hộ Liễu Tuấn, phàm là phương án chấp chính do Liễu Tuấn đề ra, gồm cả điều chỉnh cán bộ phạm vi nhỏ, Đinh Ngọc Chu chưa bao giờ bác bỏ. Nếu có cán bộ tư tưởng không thông, Đinh Ngọc Chu sẽ chủ động tới tìm, yêu cầu phối hợp với công tác của chính phủ.

Tình huống này xảy ra làm một số cán bộ lâu năm ở Tiềm Châu không hiểu, Đinh bị thư đổi tính thật rồi sao, đã trở nên thông tình đạt lý như thế từ bao giờ?

Thậm chí một số cán bộ ở chỗ riêng tư còn nói đùa với nhau, trong văn kiện của thành phố không phải là "dưới sự chỉ đạo anh minh của chính phủ và thành ủy" mà không phải "thàn ủy và chính phủ" mới đúng.

Theo xu thế này thì thành ủy Ngọc Lan sẽ triển khai công tác xung quanh chính phủ rồi.

Những lời đồn đại này Đinh Ngọc Chu có nghe thấy một chút, đa phần là do Ngưu Tiền Tiến nói với ông ta. Cuối năm ngoái Ngưu Tiền Tiến chính thức làm khu trưởng khu Dương Xuyên, nhưng hắn vẫn là người Đinh Ngọc Chu tín nhiệm nhất, những tin tức đồn đại đó Ngưu Tiền Tiến vẫn cứ báo cáo cho Đinh Ngọc Chu như thời làm thư ký, nhưng không phải là báo cáo trước mặt mà là báo cáo qua điện thoại.

Dù sao hắn là khu trưởng khu Dương Xuyên, thường xuất hiện ở văn phòng bí thư thành ủy không thỏa đáng lắm.

Ngưu Tiền Tiến luôn mang lòng cảnh giác với Liễu Tuấn.

Hiện giờ vì tình thế ép buộc mà Liễu Tuấn và Đinh Ngọc Chu kết thành đồng minh, nhưng sau khi Đinh Ngọc Chu lui về rồi, Liễu Tuấn còn đối đãi tốt với cán bộ Đinh hệ nữa hay không thì khó nói, mặc dù thuận thế đem cán bộ Đinh hệ thu dưới cờ của mình là chuyện ít tốn tinh lực nhất, nhưng chung quy không bằng cán bộ do mình đề bạt lên.

Với tính cách của Liễu Tuấn phân tích, không phải là loại người thích có sự tồn tại của "thái thượng hoàng".

Liễu Tuấn nếu tiếp nhận cán bộ Đinh hệ, chắc chắn sau này Đinh Ngọc Chu còn có ảnh hưởng cực lớn ở Ngọc Lan.

Cùng là thư ký của lãnh đạo tỉnh ủy, nhưng so với Lý Huệ thì Ngưu Tiền Tiến kém quá xa, khá là ngốc nghếch.

Đương nhiên chút tâm tư của hắn Liễu Tuấn không để ý.

Hiện giờ y đặt hết tinh lực tuyển cử đổi khóa năm sau và kiến thiết kinh tế của Ngọc Lan.

Trong thời gian diễn ra đại hội nhân dân, Quách Tranh bị bí mật đưa đi giúp đỡ điều tra thực sự làm nhi người bất ngờ, qua điều tra xác thực khi làm phóng viên cho Nam Thiên thời sự, Quách Tranh lợi dụng sợ hãi của quan viên cá biệt với tờ báo này, Quách Tranh đã kiếm lợi trên một triệu đồng.

Vụ này này đã nảy ra một sự chấn động trong phạm vi nhỏ.

Có đại lão cao tầng thừa cơ chất vấn, sự tồn tại của Thiên Nam thời sự có phải là một điển hình đặc quyền? Một tờ báo không trong sạch sao có thể gánh vác trọng trách "phản hủ xướng liêm"? Sự tồn tại của nó có còn cần thiết nữa hay không.

Rất nhiều cán bộ trong đảng, nhất là cán bộ cao cấp luôn mang lòng sợ hãi với Nam Thiên thời sự, một tờ báo có bối cảnh đặc thù còn thường xuyên hoạt động khắp nơi tìm "chỗ đột phá", sao làm người ta không sợ không ghét cho được?

Hiện giờ phóng viên lâu năm nổi tiếng nhất của Thiên Nam thời sự, nổi danh là "Quách đại pháo" đột nhiên ngã ngựa, rất nhiều cán bộ ngoài cả kinh, không ai không cảm thấy thống khoái.

Còn về phần Quách Tranh ngã ngựa ra sao, một số cán bộ đủ tầng cấp tin tức linh thông đều hiểu rõ trong lòng, đó là đắc tội với Liễu Tuấn.

Rất nhiều cán bộ đã nghe nói tới chuyến đi Ngọc Lan cùng đề án tu sửa hình pháp của hắn, phải nói rằng, ý nghĩa tượng trung của chuyện này còn lớn hơn nhiều ý nghĩa thực tế. Nhìn từ bề ngoài, cho dù thông qua đề án này, thậm chí tạo dựng Liễu Tuấn thành anh hùng dám làm việc nghĩa trong toàn quốc không có ảnh hưởng gì tới cha con họ Liễu, dù sao là sự tích anh hùng mà, trong mắt cán bộ bình thường còn phải chúc mừng Liễu Tuấn. Nhưng cán bộ cao tầng thực sự thì hiểu, bên đó muốn truyền ra tin tức, đó là đấu tranh cao tầng còn xa mới kết thúc, cuối cùng ai lên được vị trí chói mắt kia thì còn chưa biết được.

Chuyện Lý phó chủ tịch lên đỉnh tối cao cơ bản như ván đã đóng thuyền, chuyện này nhiều năm trước khi thủ trưởng tối cao và Đồng lão còn tại thế đã trao đổi nhất trí. Đương nhiên hai vị vĩ nhân chú ý không phải là vấn đề một cán bộ nào đó, mà là thành lập nên một chế độ tốt đẹp.

Vì lý do này ở phương diện nhân tuyển người nối nhiệp sẽ không có biến động gì nữa, đó cũng là vì nhu cầu đoàn kết ổn định đại cục toàn đảng toàn quốc, bất kể hệ phái nào cũng không thể chống lại toàn thiên hạ, gây ra sóng gió ở chuyện này.

Nhưng an bài các vị trí khác còn rất nhiều không gian để tranh đoạt.

Vì đảm bảo cho Ngiêm Liễu tiến bộ, vì "hộ giá" cho hó chủ tịch Lý Trì Quốc, mấy năm qua hậ phái đã nỗ lực rất nhiều, cũng thành công ngưng tụ được sức mạnh khả quan, vấn đề hiện giờ là tranh thủ thế lực trung lập.

Đối phương đưa ra tin tức này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của thế lực trung gian.

Cho nên chuyện này vừa đề xuất ra liền có rất nhiều người quan tâm, từ nghĩa nào đó mà nói, đề án của Quách Tranh có được thông qua trên đại hội hay không, đại biểu cho hai hệ phái lớn đấu tranh ai chiếm đường ưu thế lớn hơn.

Lực lượng trung lập thường ngả về phía kẻ thẳng lợi.

Đó là phép tắc chính trị, càng là phép tắc sinh tồn.

Nhưng làm tất cả bất ngờ là đề án này căn bản không được đưa ra, vì Quách Tranh xảy ra chuyện mà chết từ trong trứng nước.

Liễu Tuấn một lần nữa phải làm các đại lão cao tầng có cái nhìn khác.

Một số thế lực vì chuyện này mà chuẩn bị tới nửa năm, thậm chí không ngại dùng tới Lưu Phi Bằng, phí thư kỷ ủy Minh Châu tiến hành thăm dò ở cuộc họp bí thư kỳ ủy toàn quốc, lại ủy phái Quách Tranh phóng viên chủ lực của Thiên Nam thời sự có thể nói là hao phí tâm tư, bỏ nhiều vốn liếng.

Nhưng ở vào thời khắc quan trọng nhất thì bị Liễu Tuấn phá hỏng hoàn toàn.

Vì Quách Tranh đột nhiên bị cơ quan công an đưa đi nên đối phương trở tay không kịp, không có bất kỳ phản ứng nào, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đã kết thúc tốt đẹp, quan trọng nhất là bản thân Quách Tranh đúng là có vấn đề, cơ hội trở mình cũng không có.

Chuyện như thế thậm chí khiến cho người giật giây việc này sau lưng hoài nghi có phải Liễu Tuấn đã theo dõi Thiên Nam thời sự và Quách Tranh từ trước rồi, chỉ đợi Quách Tranh có hành động là sẽ hạ hắn vào lúc quan trọng nhất hay không, nếu không sao có thể trùng hợp như thế.

Quách Tranh gặp chuyện không đáng bận tâm, hạng "tay sai" cấp bậc như thế đối phương sẽ chẳng nghiêm túc đối đãi, đề án tu sửa hình luật chết trong trứng nước cũng không đáng bận tâm, vốn nó chỉ là một đạo cụ. Quan trọng nhất là thông qua chuyện này Liễu Tuấn đã truyền đi một tin tức nếu giữ quy củ thì mọi người cùng giữ quy củ, nếu muốn chơi, bọn này sẽ tiếp tới cùng.

Đương nhiên đó chỉ là những chuyện đấu đá phía sau màn, Liễu Tuấn trở về Ngọc Lan lập tức đem toàn bộ tinh thần tập trung vào công việc. Khi trước đưa y về Ngọc Lan mục tiêu phía bên kia rất rõ ràng đó là hi vọng y có sai lầm gì đó trong vòng xoáy đấu tranh quyền lực để nhân cơ hội tiến hành đột phá, Liễu Tuấn nhìn thấy rõ điều này cho nên về Ngọc Lan nửa năm trời chỉ vùi đầu vào kiến thiết, mọi người luôn lo lắng việc điều chỉnh cán bộ, cũng chỉ diễn ra phạm vi nhỏ, điều chỉnh cán bộ cá biệt. Đại hội nhân dân và đại hội đảng lần lượt diễn ra, cơ bản vẫn duy trì nguyên trạng, Liễu tỉnh trưởng không chơi trò "bài trừ kẻ khác phái", các cán bộ cũng yên tâm trở lại.

Có điều ở mặt thiết kế thì Liễu Tuấn bày ra đủ trò, làm cho cán bộ Ngọc Lan cảm thấy "chịu không thấu", cao thủ kinh tế thì đúng là cao thủ thật, chỉ có cái thích hành hạ người ta.

Liễu Tuấn lần này đưa ra kiến nghị làm Đinh Ngọc Chu cũng rất đau đầu.

Không ngờ Liễu tỉnh trưởng lại đề xuất kiến nghị "bán đấu giá" tòa nhà chính phủ thành ủy.

- Liễu tỉnh trưởng, cái này nghiên cứu thêm đã được không?

Đinh Ngọc Chu rít liền mấy hơi thuốc, mới chậm rãi nói với Liễu Tuấn ngồi ở ghế sô pha đối diện với mình, giọng nói xuất hiện sự do dự ít có.

Nói thật vừa rồi khi Liễu Tuấn đề xuất kiến nghị này, Đinh Ngọc Chu còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Tòa nhà chính phủ thàn ủy Ngọc Lan được xây dựng vào đầu thập niên 80, về sau trải qua mở rộng cải biến, mới hình thình quy mô như ngày hôm nay, tuy nói hơi cũ kỹ một chút, nhưng có thể chấp nhận được.

Cơ quan chính quyền là nơi trang nghiêm thần thành, nếu không cần thiết không tùy tiện di dời, làm Đinh Ngọc Chu khó hiểu nhất trọng điểm Liễu Tuấn đưa ra di dời mà là bán đấu giá.

Liễu tỉnh trưởng muốn bán tòa nhà chính phủ thành ủy đề lấy tiền.

Cái lý do này thực sự không sao tưởng tượng nổi, đường đường thành phố đứng đầu tỉnh lại nghèo tới mức bán đi nơi làm việc của chính quyền để lấy tiền?

Mấy năm qua kinh tế Ngọc Lan phát triền một bước dài, làm thu nhập tài chính tăng mạnh, thế nào cũng không "nghèo túng tới mức" phải bán cả nhà đi chứ?

Hơn nữa hiện giờ cũng không thiếu tiền mà.

Từ sau khi Uông Quốc Chiêu tới nhậm chức, dù Đinh Ngọc Chua không hỏi nhiều tới công tác của chính phủ nhất, nhưng là vẫn hiểu rất rõ gia sản của Ngọc Lan, vốn cho rằng vì giải quyết di chứng của Cty Vĩ Phong mà tốn một món tiền lớn, hiện giờ hoàn toàn không cần thiết, trừ cái quy hoạch thành phố xanh Liễu Tuấn đề xuất ra thì cũng có chỗ nào phải tiêu tiền đâu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.