Chương trước
Chương sau
Liễu Tuấn nói xong là xoay người đi luôn, không do dự chút nào, đám người Chung Vĩnh Minh tất nhiên là vội theo sát, mặt lộ vẻ hả giận lại hoang mang. Đám người tập đoàn Đông Phương, kể cả Kỷ Hiểu Bình thì ai nấy trợn mắt há mồm, tựa hồ không hiểu lời này của Liễu Tuấn rốt cuộc là có ý gì.

Hình như thành phố Ngọc Lan nhờ và tới tập đoàn Đông Phương chứ đâu phải ngược lại.

Đảo lộn hết rồi.

- Hiện giờ tôi trả lời cậu ngay, tôi không đồng ý.

Thấy Liễu Tuấn sắp đi tới cửa phòng họp, Kỷ Hiểu Bình mới tỉnh lại, quát lớn một câu, tức tới mức cổ phình cả lên.

- Thế à?

Liễu Tuấn quay đầu lại, ánh mắt lướt qua mặt Kỷ Hiểu Bình tựa hồ mang theo vẻ thương hại gì đó, có điều vẫn cười ôn hòa.

- Giám đốc Kỷ, nếu tôi là ông sẽ nghĩ kỹ mới quyết định! Ngoài ra giới thiệu cho ông một chút, đây là đồng chí Chung Vĩnh Minh, phó thị trưởng Ngọc Lan, chuyện Cty Vĩ Phong sau này chủ yếu do đồng chí ấy xử lý. Trong bảy ngày các vị nghĩ kỹ rồi thì liên hệ với đồng chí ấy. Chuyện cụ thể tôi không can thiệp.

Nói xong Liễu Tuấn đi thẳng, ném Kỷ Hiểu Bình tức tới nghẹn họng ở lại phòng hội nghị.

Nếu như lúc vào cửa mọi người đầy một bụng tức thì lúc này đây cục tức đó đã tiêu hết, ai nấy cười khoái trá, vào trong cầu thang, Chung Vĩnh Minh không kìm chế được, cười nói:
- Tỉnh thưởng thật mạnh mẽ.

Ô Sĩ Giang lập tức tiếp lời:
- Đúng thế, xí nghiệp sắt thép đâu phải chỉ có một mình tập đoàn Đông Phương, bọn họ không thích, còn có cả đống người muốn hợp tác với chúng ta, điều kiện ưu đãi đến thế...

Liễu Tuấn nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Vì sao phải chọn xí nghiệp khác ? Cứ chọn tập đoàn Đông Phương đi.

Lần này tới lượt đám Ô Sĩ Giang há hốc mồm.

Chắc chắn bọn họ đều cho rằng Liễu Tuấn không nhịn nổi nữa mới phất tay bỏ đi, còn mấy câu trước khi đi chẳng qua giữ thể diện mà thôi, nói khó nghe một chút là "bị tát sưng mặt lại bảo là béo", Ngọc Lan lấy cái gì ra để lên mặt với người ta?

Còn hiện giờ nghe ý tứ của Liễu Tuấn thì xác định hợp tác với tập đoàn Đông Phương rồi, không định chọn nơi khác nữa.

Nhưng đồ ngốc cũng nhìn ra Kỷ Hiểu Bình tuyệt đối không hợp tác với Ngọc Lan.

Người ta đâu phải là thích tự ngược, thích vả mặt mình.

Thế nhưng Liễu Tuấn nói chắc chắn như thế lại làm người ta nửa tin nửa ngờ, đương nhiên mọi người phải cất kín trong lòng, không dám lộ ra mặt, đoán chừng trong lòng Liễu tỉnh trưởng hiện giờ cũng vô cùng tức giận, chỉ ngại thân phận mà không phát tát ra thôi, lúc này không ngu gì đưa mặt tới để ăn tát.

Liễu Tuấn biết bọn họ không tin, chỉ mỉm cười không nhiều lời nữa.

Sáng ngày hôm sau Liễu Tuấn quay về Ngọc Lan.

Rất nhanh tin tức Liễu tỉnh trưởng "hố nặng" ở tập đoàn Đông Phương được truyền đi với tốc độ kinh người, truyền từ Ngọc Lan tới cơ quan tỉnh ủy. Tin tức này rõ ràng do người biết nội tình truyền ra, bất kể là phiên bản nào đều miêu ta hết sức sống động sự hống hách của Kỷ Hiểu Bình, cứ như bọn họ có mặt ở đó vậy, còn những câu nói "cứng rắn" cuối cùng của Liễu Tuấn lúc rời đi thì bị coi là lời sĩ diện miệng hùm gan sứa.

Chuyến đi tới Minh Châu lần này của Liễu tỉnh trưởng cơ bản biến thành một trò cười.

Kha Khải Phàm cũng nghe được những lời đồn đại đó, do dự mãi cuối cùng vẫn quyết định báo cáo cho Liễu Tuấn, cho dù tốt hay xấu, tin tức liên quan tới Liễu tỉnh trưởng thì phải báo cáo.

Kha Khải Phàm cho rằng đó là chức trách cơ bản của người làm thư ký.

Đương nhiên, khi báo cáo Kha Khải Phàm rất chú ý tới ngữ khí của mình, chỉ chuyển lời lại mà thôi.

Liễu Tuấn nghe xong chẳng nổi giận, chỉ hỏi:
- Mấy ngầy rồi?

Kha Khải Phàm ngây người một lúc mới hiểu ra, cung kính đáp:
- Đã năm ngày rồi.

Nếu như lời Liễu Tuấn nói đều là thì thời hạn Liễu Tuấn cấp cho Kỷ Hiểu Bình chỉ còn chưa tới hai ngày.

Chẳng lẽ Liễu tỉnh trưởng thực sự nắm chắc Kỷ Hiểu Bình sẽ khuất phục.

Kha Khải Phàm đang thấp tha thấp thỏm thì điện thoại trên mặt bàn Liễu Tuấn đột nhiên vang lên, Liễu Tuấn nhấc máy, bình thản nói:
- A lô, tôi là Liễu Tuấn đây.

- Tỉnh trưởng... Tỉnh trưởng, Kỷ Hiểu Bình đã gọi điện thoại tới rồi.

Trong điện thoại truyền tới giọng nói gấp gáp của Chung Vĩnh Minh, hiển nhiên tin tức này tạo thành sự chấn động cực lớn cho hắn.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Tốt, cũng đến lúc phải gọi tới rồi.

Chung Vĩnh Minh bên kia rõ ràng ngẩn ra, chẳng lẽ kết quả này sớm đã ở trong dự liệu của Liễu Tuấn? Mấy câu cuối cùng nói ở tập đoàn Đông Phương kia không phải là những lời sĩ diện?

- Tỉnh trưởng, Kỷ Hiểu Bình nói, muốn đích thân tới bái phỏng tỉnh trưởng... Ông ta hỏi khi nào tỉnh trưởng tiện tiếp kiến..

Chung Vĩnh Minh khó khăn lắm mới ức chế được sự kích động, lắp bắp báo cáo.

- Ngày mai đi! Đồng chí bảo ông ta 9h30 sáng mai tới văn phòng của tôi, ngoài ra, nói cho ông ta biết phải mang theo kế hoạch hợp tác hoàn chỉnh, tôi không mốn mất nhiều thời gian.
Liễu Tuấn vẫn rất bình tĩnh căn dặn.

- Vâng, vâng, tôi lập tức thông báo cho ông ta...
Chung Vĩnh Minh ngừng lại một chút rồi kích động nói:
- Tỉnh trưởng thật thần kỳ.

Tuy Chung Vĩnh Minh kích động thật, có điều câu cuối khó tránh khỏi hiềm nghi nịnh bợ, may Liễu Tuấn hiểu tâm tình của hắn lúc này, không có ý trách mắng.

- Khải Phàm, cậu an bài đi, 9h30 sáng mai tôi sẽ đàm thoại với Kỷ Hiểu Bình. Cậu thông báo cho những thành viên trong tiểu tổ, tới phòng hội nghị chính phủ đúng giờ cùng đàm phán.

Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống, ôn hòa nói với Kha Khải Phàm.

- A? .. Vâng! Tôi đi an bài ngay.

Kha Khải Phàm cũng choáng váng, hổi lâu mới tỉnh lại, hớn hở rời đi, một phút trước hắn còn lo lắng trùng trùng, mặc dù chỉ là tin đồn thất thiệt, nhưng chuyện này chắc chắn sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định cho uy vọng của Liễu Tuấn. Liễu nha nội cũng có lúc thất bại.

Xem ra Liễu nha nội không phải là không hoàn toàn chống lại được.

Kha Khải Phải ở trong cơ quan lớn như TW đoàn, rất hiểu sự kiêng kỵ này, uy vọng của lãnh đạo bị suy yếu, khôi phục lại gian nan gấp bội.

Với Liễu Tuấn hiện nay uy vọng là thứ quan trọng hơn thành tích nhiều.

Ngày mai Kỷ Hiểu Bình tới, tất cả lời đồn tự tan biến, uy vọng của Liễu tỉnh trưởng ắt càng cao hơn một bậc.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Hiểu Bình dẫn theo một đoàn đàm phán lớn, xuất hiện trước cửa tòa nhà chính phủ, Liễu Tuấn cấp cho hắn đãi ngộ không tệ, phái Chung Vĩnh Minh ra đón.

Sau sáu ngày, Chung Vĩnh Minh lại lần nữa gặp mặt Kỷ Hiểu Bình, lúc này mặt hắn không còn vẻ vênh váo như trước, thay vào đó là nụ cười ôn hòa, có điều lúc vừa mới thấy mặt Chung Vĩnh Minh, mặt Kỷ Hiểu Bình hơi hồng lên, không phài vì bệnh, không phải vì rượu, mà vì xấu hổ.

- Hoan nghênh giám đốc Kỷ!
Chung Vĩnh Minh cố kìm chế khoái trá trong lòng, tươi cười bắt tay nói:
- Giám đốc Kỷ sáng sớm đã tới, đi đường vất vả, có phải chuyến bay từ Minh Châu tới Ngọc Lan đã đổi giờ.

Thật ra Chung Vĩnh Minh hiểu rõ, đám Kỷ Hiểu Bình tới Ngọc Lan từ tối qua, đoán chừng vừa nhận được điện thoại của Chung Vĩnh Minh, hắn không chậm trễ chút nào chạy tới ngay.

Hiện giờ Kỷ Hiểu Bình thật sự không dám trễ hẹn với Liễu Tuấn.

Chung Vĩnh Minh mỉa mai làm sắc hồng vừa tan đi trên mặt Kỷ Hiểu Bình lại nổi lên, xấu hổ vô cùng, nhưng không thể không hạ mình, bắt tay chào hỏi Chung Vĩnh Minh. Mấy ngày trước giám đốc Kỷ như chẳng biết chức vụ của Chung Vĩnh Minh, thậm chí tên hình như cũng chẳng biết, còn lúc này giám đốc Kỷ cười lấy lòng, nắm chặt tay Chung Vĩnh Minh.

- Giám đốc Kỷ, Liễu tỉnh trưởng mời chư vị tới phòng họp, mời.

Chung Vĩnh Minh đưa tay ra mời khách.

- À, Chung thị trưởng, tôi có một thỉnh cầu... Không biết có thể nói chuyện riêng với Liễu tỉnh trưởng trong văn phòng không?

Kỷ Hiểu Bình vừa đi theo bên Chung Vĩnh Minh, vừa thăm dò, mặt nơm nớp lo sợ.

Chung Vĩnh Minh cảm khái vô cùng, thật không biết Liễu tỉnh trưởng đã dùng thủ đoạn gì, đem giám đốc Kỷ hống hách tới cực điểm, bị đánh bại hoàn toàn.

- Xin lỗi giám đốc Kỷ, chuyện này tôi phải xin chỉ thị, xem xem Liễu tỉnh trưởng có thời gian hay không.

- Đương nhiên, đương nhiên.

Kỷ Hiểu Bình rối rít gật đầu.

Liễu tỉnh trưởng thời gian tất nhiên rất quý giá, sau khi nghe Chung Vĩnh Minh báo cáo , trầm ngâm một chút mới đồng ý với lời thỉnh cầu của Kỷ Hiểu Bình, không lâu sau Kỷ Hiểu Bình xuất hiện ở văn phòng của Liễu Tuấn, vừa thấy y, liền lộ nụ cười sáng lạn vô cùng.

- Chào Liễu tỉnh trưởng.

Kỷ Hiểu Bình hơi khom lưng xuống, hai tay vươn ra thật dài, đợi tới khi hắn tới trước bàn làm việc, Liễu Tuấn mới đứng dậy bắt tay.

- Chào giám đốc Kỷ.

Giọng nói vẫn thong thả.

- Liễu tỉnh trưởng, xin lỗi ngày, tôi chân thành xin lỗi ngài.. Ngài thấy đó, tôi chỉ là kẻ thô lỗ, mong Liễu tỉnh trưởng tha thứ.

Kỷ Hiểu Bình bắt tay Liễu Tuấn lắc lấy lắc để, nói rất chân thành.

- Giám đốc Kỷ khách khí rồi.
Liễu Tuấn mỉm cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.