Chương trước
Chương sau
Hiện giờ thấy dáng vẻ ung dung của Liễu Tuấn, Kỷ Hiểu Bình đột nhiên nhận ra mình hơn lỗ mãng rồi, người trẻ tuổi này là phó thị trưởng chính thức, chỉ luận riêng chức vụ, càng ghê gớm hơn Cao Trường Hoành.

Có thể được hệ phái lớn bồi dưỡng làm người nối nghiệp há có thể là hạng tầm thường.

Cứ nhìn Cao Trường Hoành là biết rồi.

Có điều Kỷ Hiểu Bình chỉ một thoáng do dự thôi, lập tức hồi phục bản tính ương bướng của mình, cười ha hả với Liễu Tuấn, ra hiệu cho Lưu thư ký mời Liễu Tuấn ngồi, còn với đám Chung Vĩnh Minh thì hoàn toàn coi như không khí.

Đám Chung Vĩnh Minh Vương Lương Húc tức bể phổi, nhưng thấy Liễu Tuấn thản nhiên như không nên không tiện phát tác, nghiêm mặt ngồi xuống, tập đoàn Đông Phương ngoại trừ Kỷ Hiểu Bình miệng cười giả dối còn những người khác ngồi ngay ngắn, mặt mày trang nghiêm, nào có chút thái độ "thương thảo thân thiện nào", không khí này, có khác gì đại ca xã hội đen đàm phán.

Mà chỗ ngồi tập đoàn Đông Phương an bài cũng không hợp quy củ.

Thông thường đàm phán hợp tác thì hai bên ngồi đối diện, để thể hiện bình đẳng, nhưng hiện giờ Kỷ Hiểu Bình ngồi ở vị trí chính, Liễu Tuấn ngồi ở vị trí nhân viên cấp dưới, ai không rõ chân tướng còn tưởng rằng tập đoàn Đông Phương mở cuộc họp nội bộ, đám Liễu Tuấn đang đợi nghe giám đốc Kỷ giáo huấn.

- Liễu phó tỉnh trưởng hôm nay tới tập đoàn Đông Phương không biết có gì chỉ giáo.
Đám người Liễu Tuấn vừa ngồi xuống, Kỷ Hi Bình đã liên tiếng, vẫn mang ngữ khí bề trên.

Từ lúc Liễu Tuấn vào cửa, ngay cả Lưu thư ký cũng luôn mồm gọi "Liễu phó tỉnh trưởng" đem thông lệ quan trưởng vứt ra chỗ khác.

Liễu Tuấn bình tĩnh đáp:
- Vấn đề này, tôi nghĩ giám đốc Kỷ phải hiểu chứ, hôm qua thư ký của tôi đã trao đổi với thư ký của ông, chẳng lẽ đồng chí Tiểu Lưu không báo cáo với ông à?

Nghe lời này đám Chung Vĩnh Minh vốn nhẫn nhịn tới uất nghẹn đều lộ ra nụ cười.

Thế mới là Liễu Tuấn, chỉ một cấu nói nhẹ nhàng đã phản kích thế tiến công hủng hổ của Kỷ Hiểu Bình.

Sao? Chẳng lẽ ông không quản nổi một viên thư ký à? Chuyện quan trọng như vậy không thèm báo cáo cho ông?

Nếu báo cáo rồi ông còn làm ra vẻ quái gì nữa?

Kỷ Hiểu Bình khựng lại một chút rồi nói:
- Tiểu Lưu có nói qua với tôi, có điều tôi nghĩ, Liễu phó tỉnh trưởng tới là muốn cầu cứu tập đoàn Đông Phương phải không? Không ngại đem yêu cầu của các vị nói ra một chút xem xem chúng tôi có động lòng không.

Câu nói này đã thể hiện rõ ràng muốn lên mặt với Liễu Tuấn rồi.

Nụ cười đám Chung Vĩnh Minh vừa mới lộ ra đã lập tức biến mất tăm tích, ai nấy mặt đỏ bừng quai hàm bành ra.

Liễu Tuấn khẽ mỉm cười, quay sang nói với Chung Vĩnh Minh:
- Thị trưởng Vĩnh Minh, mời nói phương án hợp tác của chúng ta.

- Vâng thưa thị trưởng.

Chung Vĩnh Minh cung kính đáp lời, cố kìm nén lửa giận, mở cặp lấy ra một xấp tài liệu dậy.

- Ừm, đồng chí kia, báo cáo đơn giản thôi, 5 giờ 30 tôi còn có an bài khác.

Chung Vĩnh Minh còn chưa lên tiếng, Kỷ Hiểu Bình đã nâng cổ tay lên xem đồng hồ nói.

Nói là đàm phán hợp tác nhưng ngay cả việc giới thiệu đôi bên cũng miễn luôn, Chung Vĩnh Minh đường đường phó thị trưởng coi như không khí.

Mọi người bất giác chú ý tới thời gian, 4h 46 phút rồi, nói cách khác cuộc đàm phán quan trọng như thế Kỷ Hiểu Bình an bài chưa tới 1 giờ đồng hồ, dưới tình huống bình thường , sợ rằng còn không đủ cho Chung Vĩnh Minh nói phương án hợp tác tỉ mỉ.

Chung Vĩnh Minh vội nhìn sang Liễu Tuấn.

Ý đồ không muốn hợp tác của Kỷ Hiểu Bình đã quá rõ ràng, Chung Vĩnh Minh đang hỏi Liễu Tuấn xem có nên tiếp tục ở lại không? Từ tình thế này mà xét, ở lại đây thêm phút nào chỉ làm cho Kỷ Hiểu Bình thêm cơ hội lên mặt phút đó mà thôi.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Chung Vĩnh Minh không do dự nữa, mở phương án ra bắt đầu giải thích, đương nhiên không khỏi bị "ảnh hưởng" lời "cảnh cáo" vừa rồi của Kỷ Hiểu Bình, bớt đi toàn bộ những lời khách sao, thậm chí ngay cả lời mở đầu cơ bản nhất cũng không có, chỉ nhắc tới tên Kỷ Hiểu Bình và Liễu Tuấn rồi đi vào chính đề.

Chung Vĩnh Minh cũng là bất đắc dĩ, hồ sơn hơn một vạn chữ, nếu tới 5h 30 Kỷ Hiểu Bình nghênh ngang bỏ đi bỏ đám người bên mình ở lại thật thì chuyện không dễ giải quyết nữa.

Phương án hợp tác bên Ngọc Lan đề xuất ra chia làm ba phương diện.

Điều tiên là hi vọng tập đoàn Đông Phương tiếp thu toàn bộ hạng mục sắt thép của Cty Vĩ Phong cùng tài chính kiến thiết tiếp theo.

Phía Ngọc Lan sẽ cung cấp ưu đão chính sách, vì tiết kiệm thời gian Chung Vĩnh Minh chỉ nói qua một số ưu đãi trọng điểm.

Thứ hai, đôi bên hợp tác theo hình thức cổ phần, bên phía Ngọc Lan 25% cổ phần, còn lại do tập đoàn Đông Phương năm giữ, căn cứ vào tình huống hiện tại, công ty Vĩ Phong đã xây dựng tới giai đoạn cuối, không cần đầu tư quá nhiều có thể đi vào sản xuất, công ty mới do tập đoàn Đông Phương kinh doanh quản lý, chính phủ Ngọc Lan không can thiệp.

Thứ ba là liên quan tới lợi nhuận, phương án hoàn vốn, Ngọc Lan đầu tư 5 tỷ phải đi vay ngân hàng, cho nên hi vọng trong lợi nhuận hàng năm, một bộ phận trả lại vốn vay ngân hàng, đương nhiên tiền đề là không ảnh hưởng tới vận hành bình thường của công ty.

Còn có một số vấn đề chi tiết, Chung Vinh Minh nói đơn giản qua.

Khi Chung Vĩnh Minh giải thích, đám Vương Lương Húc quan sát vẻ mặt của thành viên dự họp bên kia, có thành viên cá biệt lộ ra vẻ hứng thú.

Thực tế, phương án hợp tác này, tập đoàn Đông Phương chiếm lợi không ít.

Thứ nhất Cty Vĩ Phong đã sắp chính thức đi vào sản xuất, do Lạc Vĩ Phong đã mất tích, công ty mang nợ nghiêm trọng, tuyên bố phá sản là đương nhiên, trước đó Lạc Vĩ Phong đã dốc hết vốn liếng đầu tư vào 1,5 tỉ coi như là mất trắng, biến thành công trình kiến trúc, ai tiếp nhận là người đó hưởng số tiền này. Đương nhiên vì ổn định vĩ mô mà Cty Vĩ Phong có chút tổn thất, nhưng thế nào vẫn còn chừng 1 tỷ, tập đoàn Đông Phương tiếp nhận một cái là có món hời này ngay.

Thứ hai Ngọc Lan đầu tư 5 tỷ, chiếm 25% cổ phần là hợp lý, cơ bản không có chút lợi nào, ở phương diện đầu tư tài chính, tập đoàn Đông Phương có lợi lớn, vì không đưa bao nhiêu tiền vào do công trình đã gần hoàn thành, khoản đầu tư lớn của các đơn vị kiến thiết đang lo không có chỗ mà dùng. Tập đoàn Đông Phương sau khi tiếp nhận, không cần lập tức trả lại số vốn đó, có thể ký hợp đồng trả vốn lâu dài, đợi công ty chính thức hoạt động mới thong thả trả lại cũng không muộn .
Qua đả kích của ổn định vĩ mô, những đơn vị kiến thiết đều như chim sợ cành cong, không còn muốn kiếm chác chút gì nữa, chỉ cần thu lại vốn đầu tư là tạ ơn trời đất rất nhiều rồi. Tính chung tập đoàn Đông Phương chỉ cần đầu tư chừng 5 tỷ là có ngay một công ty giá trị 20 tỷ đi vào sản xuất.

Cân nhắc kỹ lưỡng một chút là thấy vô cùng hợp lý.

Ngọc Lan đưa ra phương án này, ý đồ thu hút đối phương nhanh chóng tiếp nhận vô cùng rõ ràng.

Chung Vĩnh Minh đọc xong phương án, bất giác đưa tay lên xem đồng hồ, 5h 15 rồi, một phương án to lớn Chung Vĩnh Minh bỏ không ít công sức, nên vô cùng quen thuộc, nhiều chỗ không cần nhìn chỉ thuận miệng đọc ra.

Công lao này thuộc về yêu cầu nghiêm khắc về hiệu quả đoàn đội của Liễu Tuấn.

Hiệu xuất không đề cao, không quen nghiệp vụ là khẳng định không được.

Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Kỷ Hiểu Bình.

Khóe miệng Kỷ Hiểu bình khẽ giật một cái coi như có nụ cười, rồi lập tức nghiêm mặt lại nói:
- Tiếp thu toàn bộ là không thể, nói đơn giản thế này, nếu như muốn chúng tôi tiếp nhận, chúng tôi chỉ nhận xưởng động lực, xưởng luyện thép, xưởng cán nguội, còn lại các vị tự xử lý. Đương nhiên đây không phải là câu trả lời chính thức, chúng tôi phải nghiên cứu nội bộ đã, có hợp tác với các vị không, tôi không dám chắc.

Nói thế cũng bằng với không nói.

Chung Vĩnh Minh cố nén giận hỏi:
- Vậy xin hỏi giám đốc Kỷ, quý công ty cần nghiên cứu bao nhiêu lâu?

- Cái này khó nói, công ty chúng tôi có quy trình quản lý nghiêm ngặt, cho dù chuyện đặc biệt, trả lời chính thức cũng phải cần hai tuần mới có.

Kỷ Hiểu Bình nói xong, đưa tay nhìn đồng hộ lộ vẻ sốt ruột, như có thể đứng dậy bất kỳ lúc nào.

Cán bộ Ngọc Lan lặng lẽ nhìn Liễu Tuấn, đợi y quyết định.

Liễu Tuấn cũng nhìn đồng hồ, đứng dậy cười ôn hòa nói:
- Nếu giám đốc Kỷ bận thế chúng tôi cũng không làm chậm trễ thời gian của ông nữa. Ý kiến của tôi rất đơn giản, tập đoàn Đông Phương phải tiếp nhận toàn bộ phương án của chúng tôi, không được phép có bất kỳ sự sửa đổi nào, ngoài ra tôi hi vọng giám đốc Kỷ đẩy nhanh quá trình vận hành quản lý của các vị để có câu trả lời chuẩn xác cho chúng tôi. Thời gian của tôi cũng rất quý giá, không thể trì hoãn quá lâu, bảy ngày đi, tôi cho các vị bảy ngày suy nghĩ.

Lời này nói ra tất cả đều kinh hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.