Chương trước
Chương sau
Ngày thứ ba từ trấn Dương Quan trở về, Liễu Tuấn mở cuộc họp, chủ đề là làm sao giải quyết vấn đề ruộng nhàn mùa đông, làm sao để tận dụng biến rác thành vàng. Phó thị trưởng thường vụ Triệu Sư Phạm, cùng với phó thị trưởng phân quản nông nghiệp và các phó huyện trưởng phân quản nông nghiệp, thương nghiệp đều tham dự.

Các khu trưởng huyện trưởng tiến vào phòng hội nghị cảm giác đầu tiên là bố trí khác mọi ngày, chính giữa phòng treo tấm biểu ngữ viết rõ chủ đề hội nghị lần này, các phóng viên nhà báo đã tới từ trước, con dâu bí thư tiền nhiệm Trần Hướng Dương, phóng viên truyền hình Tằng Thiến cũng có mặt trong đó.

Xem ra Liễu thị trưởng đề cao cuộc hội nghị này.

Điều này khác với trước kia, đa số thời gian Liễu thị trưởng không ở văn phòng, nếu không lên thủ đô lên tỉnh thành liên hệ hạng mục, thì chạy xuống khu huyện, thâm nhập điều tra nghiên cứu, lấy tư liệu trực tiếp, chính phủ thành phố mở cuộc họp đều chưa bao giờ đề cao tuyên truyền.

Không biết vì sao Liễu thị trưởng thay đổi tác phong trước kia.

Các lãnh đạo khu huyện hàn huyên mời thuốc nhau, khi các lãnh đạo khu huyện tới đủ, hai phút sau, Liễu Tuấn cùng đám Triệu Sự phạm nối đuôi nhau đi vào, bước chân vững trãi, nụ cười rạng rỡ, có thể thấy tâm tình không tệ.

Mọi người thở phào.

Khoảng thời gian này quan viên lớn nhỏ ở Tiềm Châu đều bị vụ án huyên Bạch Hồ làm cho lòng người hoảng loạn, gặp nhau chuyện trò cũng phải thận trọng, nhất là lãnh đạo thành phố, ai nấy mặt nghiêm nghị, rất ít nhìn thấy nụ cười.

Ai mà biết đám Quản Vĩnh Thanh, Phương Nhữ Thành kia có đột nhiên cắn trả mình không?

Hôm qua còn là lãnh đạo tít trên cao, nói văn nước bọt trước camera truyền hình, chớp mắt một cái đã thành tù phạm mất tự do, tương phàn quá lớn, tâm lý rất dễ mất thăng bằng, nên chuyện cắn loạn lên rất có khả năng xảy ra.

Vì nguyên nhân này, các lãnh đạo khu huyện thấy Liễu Tuấn là sợ hãi, sợ ánh mắt sắc bén của Liễu nha nội chiếu vào mình, giờ đột nhiên nhìn thấy nụ cười trên mặt Liễu Tuấn, sao chẳng thở phào.

Dù thế nào đây cũng là tín hiệu không tệ.

- Các đồng chí, hôm nay mời mọi người tới đây, chủ yếu là để thương lượng hai vấn đề, thứ nhất là làm sao giải quyết 800 vạn mẫu đất rộng nhàn mùa đông, đây là vấn đề nghiêm trọng, rất lãng phí.

Liễu Tuấn và các lãnh đạo thành phố tới nơi là hội nghị bắt đầu ngay, Liễu Tuấn đích thân chỉ trì, vẫn như trước kia, không nói những lời rườm ra, bắt đầu một cái là vào thẳng chủ đề. Mọi người đã quen rồi, vì thế phàm là Liễu thị trưởng chù trì hội nghị, kỷ luật hội trường luôn khá tốt, không cần nhắc nhở, mọi người tự giác nghe, nghiêm chỉnh ghi chép.

Không ai nói một lời thừa thãi, không nghiêm chỉnh không được, nnói không chừng lơ đễnh một chút bỏ qua nội dung trọng yếu nào đó, tới khi thị trưởng hỏi tới cứ há mồm ra không biết đáp thế nào thì không phải là chuyện mất mặt, mà là mất chức. Nghe đâu, đối với cán bộ làm việc không nghiêm chỉnh, Liễu nha nội chưa bao giờ nương tay.

Cho dù Liễu Tuấn không quản lý điều chỉnh cán bộ, nhưng một vị nha nội uy thế như vậy, đoán chừng bí thư Lưu Huy cũng phải nhường nhịn ba phần. Hơn nữa người ta còn trẻ như vậy, nói không chừng chớp mắt một cái, Liễu thị trưởng biến thành Liễu bí thư rồi, quỹ tích thăng thiên của Liễu nha nội thẳng hơn máy bay lên thẳng.

- Về việc tận dụng ruộng nhàn mùa đông, các đồng chí huyện Bạch Hồ nghĩ ra một biện pháp, xin mời đồng chí Úc Chí Đạt trình bày cho mọi người tham khảo. Nói trước, hội nghị hôm nay chủ yêu là tham khảo, chư vị cứ thoải mái nói không sao cả.

Úc Chí Đạt rất ngạc nhiên, rõ ràng là Liễu thị trưởng nghĩ ra, lại còn đích thân tới huyện Bạch Hồ khảo sát chỉ điểm, sao lại thành huyên Bạch Hồ nghĩ ra rồi?

Đón nhận ánh mắt khích lệ của Liễu Tuấn, Úc Chí Đạt đột nhiên hiểu ra, Liễu thị trưởng đang giúp hắn, để hắn xuất hiện trước các lãnh đạo khu huyện khác, rửa sạch "ô danh" của cán bộ Bạch Hồ, lấy lại tinh thân cho cán bộ Bạch Hồ cũng là vốn liếng lớn của Úc Chí Đạt.

Chớp mắt đó, Úc Chí Đạt rất cảm động, chẳng trách người ta trẻ như thế mà lên làm được thị trưởng, riêng khí độ này đã khó sánh nổi rồi, người trên quan trường ai chả tranh công lao về mình? Càng chẳng cần nói tới công lao vốn thuộc về mình.

Mấy ngày trước Liễu Tuấn đến trấn Dương Quan đưa kiến nghị nuôi tôi hùm, làm Úc Chí Đạt và Tương Hoành Mục được gợi ý lớn, lập tức về làm một phương án cụ thể, báo lên cho thị trưởng thẩm duyệt, Liễu Tuấn rất tán thành, vì thế hội nghị này Úc Chí Đạt coi như có chuẩn bị mà tới, không chối từ nữa, mở sổ ra. Bắt đầu giới thiệu phương án của khu Bạch Hồ.

Đây là nghề nuôi trồng đặc biệt, có rất nhiều khu huyện làm rồi nhưng không hình thành quy mô, lúc đầu ÚC Chí Đạt nói dùng ruộng đọng nước mùa đông nuôi tôm hùm, mọi người đều sáng mắt lên, thấy đây là một điều không tệ, có điều cũng chỉ đến thế thôi, chẳng kích động mấy, thậm chí sau khi bình tỉnh trong đầu còn nảy ra nhiều nghi vấn.nếu toàn bộ 800 mẫu ruộng nhàn mà nuôi tôm hùm hết thì nhiều quá, chỉ dựa vào mỗi Tiềm Châu là không thể tiêu hóa được nhiều như thế, nếu không giải quyết được vấn đề tiêu thụ thì một chính sách tốt lại thành gây hại.

Úc Chí Đạt tựa hồ đã dự liệu được mọi người sẽ có nghi vấn như thế, tiếp đến giới thiếu huyện Bạch Hồ chuẩn bị thành lập công ty tiêu thụ nông sản chuyên môn, thống nhất quản lý, dẫn dắt người nông dân đầu tư chính xác, không phát triển một cách mù quáng.

Mấy năm trước Liễu Tuấn chấp chính ở huyện Ninh Bắc trong huyện cũng có công ty như vậy, trước nữa khi Nghiêm Liễu ở Bảo Châu cũng có ví dụ tương tự, sự thực chứng mình cách làm này vô cùng hiệu quả.

Người ta thường nói người trên quan trường tin tức linh thông nhất, bắt chước cũng nhanh nhất, nhưng chỉ giới hạn được ở thứ bề ngoài, làm sao để có được con số đẹp, thực sự biện pháp tốt có lợi cho dân thì chẳng ai đi học. Nguyên nhân không có gì khác, tốn công nhiều mà chẳng có lợi gì, chẳng bằng bỏ ít công kiếm lấy số liệu đẹp có lợi hơn.

Chính vì vậy mà một biện pháp tốt đã vận hành hữu hiệu ở huyện Binh Bắc và tp Bảo Châu bao nhiêu năm, tới nơi khác vẫn là một điều mới mẻ, thấy các khu trưởng huyện trường gật đầu liên tục, Liễu Tuấn thầm thở dài.

Cải cách thế chế, chuyển biến tư tưởng, là con đường dài gian nan.

- Chúng tôi đã đạt thành thỏa thuận sợ bộ với các nhà hàng, khách sạn ở Tiềm Châu, bọn họ đồng ý nhận tiêu thụ tôm hùm.

Úc Chí Đạt giới thiệu.

- Ha ha, Úc bí thư các vị làm thế là không được, các vị lôi kéo hết các nhà hàng khách sạn ở Tiềm Châu rồi thì chúng tôi làm thế nào? Ai tiêu thụ tôm của chúng tôi.

Chử huyện trưởng huyện Hồng Sơn nói nửa đùa nửa thật, hôm nay chỉ là hội nghị tham khảo, nên các huyện trưởng nghĩ gì thì nói nấy.

- Úc bí thư, làm như vậy là không hay đâu.

Chử huyện trưởng và lên tiếng, lên có các huyện trưởng khác hùa theo, không khí trong phòng hội nghị liền trở nên sôi động.

Úc Chí Đạt cười nói:
- Biện pháp đều do con người nghĩ ra mà, nếu các vị không phục, có thể bán ra tỉnh, ra nước ngoài, tôi không ý kiến gì cả.

- Anh nói nhẹ nhàng quá, bán ra nước ngoài, người ngoại quốc mà ăn cái này à?

Chử huyện trưởng tính cách khá cởi mở, giọng thô, là "chuyên gia" làm nóng không khí, có hắn dẫn đầu, mọi người càng thoải mái hơn, mồm năm miệng mười, ồn ào huyên náo, Triệu Sư Phạm cau mày, hắn không thích cái loại không khí này, có cả thị trưởng và phó thị trường thường vụ ở đây, cái nhau như ở chợ còn ra thể thống gì nữa. Triệu Sư Phạm nhìn qua Liễu Tuấn, thấy Liễu thị trưởng cười hì hì, tựa hồ rất thích loại không khí này, không khỏi bực bội.

Người trẻ tuổi chỉ thích thứ mới mẻ khác người, hoàn toàn không để ý tới quan uy.

Liễu Tuấn cười nói:
- Sao người nước ngoài lại không ăn tôm hùm? Thứ tôm hùm nuôi từ trong ruộng ra là thực phẩm xanh, không ăn đồ nuôi độc hại, người nước ngoài rất thích. Đồng chí Úc Chí Đạt nói đúng lắm, phái bước ra ngoài, không thể cứ chỉ biết tới một cái Tiềm Châu, phải nhìn ra thế giới.


Đồng chí thị trưởng lên tiếng rồi, mọi người đều tự giác im lặng.

- Hôm nay mời mọi người tới đây là để tham khảo mô hình phát triển, còn về cách tiêu thụ cụ thể, mọi người tứ thóai mái trổ hết thần thông, các công ty mậu dịch huyện tỉnh, đều có thể tới tìm lối ra. Vì quân chúng nông dâm làm việc, chẳng có gì phải xấu hổ. Có điều phải nhớ ký điều này, trước tiên giải quyết mối tiêu thụ, rồi mới được mở rộng quy mô nuôi trồng. Không được phép làm ngược, không chuẩn bị gì cả đã ù ùn kéo tới thả tôm thả cả, tới khi không tiêu thụ được thì phiền phức lớn. Đây không phải là công trình lấy thành tích, tôi cũng không cần con số đẹp, tôi chỉ xem kết quả, nếu thực sự làm nông dân tăng thêm thu nhập, thì là công thần.

Liễu Tuấn mặt vẫn tươi cười, nhưng trong lòng mọi người lại rùng mình, xem ra phương pháp cũ không xong rồi, Liễu thị trưởng là người thích chơi trò mới.

Các phóng viên liền vội quay ống kính về khuôn mặt thị trưởng đặc tả, Tằng Thiến vội ghi chép lời Liễu thị trưởng lại vào sổ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.