Chương trước
Chương sau
Ao nước trong ruộng mùa đông mọc được ra tiền ư?

Cái này đúng là mới mẻ.

Úc Chí Đạt và Tương Hoành Mục công tác ở cơ sở khá lâu rồi, tự cho rằng mình tiếp xúc với người nông dân và đồng ruộng nhiều hơn Liễu nha nội. Vì chuyện đọng nước mùa đông này mà hai người phí không ít công sức, nhất là Tương Hoành Mục khi công tác ở trấn Dương Quan, nghĩ không ít biện pháp mà không cái nào thành được, buồn bực vô cùng.

Hiện giờ Liễu thị trưởng lại nói nó có thể sinh ra tiền, đúng là chuyện quái lạ.

- Thị trưởng, chuyện này...

Tương Hoành Mục lấp lửng, dù hắn không nói ra khỏi miệng nhưng bốn chữ "tuyệt đối không tin" đã viết lên mặt rồi.

Liễu Tuấn mỉm cười không nói thêm nữa.

Hai người chỉ biết nhẫn nhịn đợi tới nơi xem thị trưởng có cao kiến gì.

Huyện Bạch Hồ cách trấn Thành Quan chỉ mười mấy dặm, đợt lũ từng quét qua nhiều đoạn đường, lũ qua đi, Phương Nhữ Thanh chỉ nghĩ tới việc cướp cơm của người dân, vứt hết mấy công việc cơ bản qua một bên, chỉ làm qua loa, cho miễn cưỡng thông xe là được. Trừ việc hắn không có tâm tư kiến thiết sau thiên tai, thì để lại con đường sập xệ này cũng là lý do tốt để vòi tiền cấp trên.

Phàm là đám cán bộ không làm việc đàng hoàng, luôn rất giỏi những trò ma quỷ.

Có điều khi xe Liễu Tuấn tới, con đường bắt đầu được sửa sang, rất nhiều công nhân đang bận rộn làm việc, dù là mùa đông giá rét, nhưng rất nhiệt tình.

Liễu Tuấn gật gù:
- Chí Đạt, con đường này phải xửa cho tốt.

Úc Chí Đạt vội đáp:
- Vâng thư thị trưởng, nhưng tài chính huyện rất eo hẹp, không cấp tiền được.

Liễu Tuấn liếc hắn một cái.

Úc Chí Đạt cười ngượng:
- Thị trưởng, không phải tôi có mưu đồ gì với thành phố đâu, tôi cũng biết tài chính bên trên không dư dả, tôi đang nghĩ thị trưởng có thể giới thiệu cái công ty cho thuê kia cho huyện chúng tôi không, chúng tôi bán chút gia sản, kiếm tiền kiến thiết.

Liễu Tuấn trước tiên là cười, tiếp đó nghiêm mặt nói:
- Chí Đạt, anh có tâm tư kiến thiết là tốt, đáng được khẳng định, nhưng chuyện bán tài sản quốc gia lấy tiền kiến thiết không đơn giản như vậy đâu, nguy hiểm lớn lắm, thành phố cũng chỉ thử thôi, cậu nên suy nghĩ có rõ, đừng nóng vội.

Liễu Tuấn không phải làm ra vẻ, tỉnh và TW mãi chưa có câu trả lời rõ ràng cho chuyện này, cơ bản đều đang quan sát, chỉ cần có chút vấn đề thôi, là có cả một đám người sẽ hùa nhau tới "ném đá xuống giếng", Liễu nha nội cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể đỡ hết được đá của bọn chúng ném tới.

Y có chỗ dựa lớn, có lẽ còn có năng lực kháng cự, Úc Chí Đạt chẳng có chỗ nào bấu víu, người ta thì thò một ngón tay ra là đủ để nghiền chết hắn, huống chi huyện Bạch Hồ đang loạn cào cào, không hợp có hành động lớn, chuyện gì cũng phải ổn định rồi từng bước tiến lên.

Úc Chí Đạt gật đầu:
- Thị trưởng, tôi cũng biết huyện Bạch Hồ hiện giờ không tiện có hành động gì lớn, nhưng nhiều công tác như thế mà không có tiền khởi động, trong lòng sốt ruột...

Úc Chí Đạt năm nay đã trên bốn mươi, vẫn làm việc ở huyện, tuy tuổi không tích là quá cao, nhưng nếu cứ tiếp diễn như vậy , không có quý nhân phù trợ thì tiền đồ chẳng sáng sủa gì. Cho dù vụ án lần này không ảnh hưởng tới chức vụ của hắn, nhưng trong thời gian ngắn muốn thăng tiến là không thể.

Sau khi kết án, Úc Chí Đạt còn có thể giữ được ghế hay không rất khó nói, nếu theo trình tự bình thường, Úc Chí Đạt cuối cùng lên được cấp chính sở rồi nghỉ hữu coi như vận khí không tệ rồi. Hiện giờ vận may từ trên trời rơi xuống, vị thị trưởng này đột nhiên có thiện cảm với hắn, Úc Chí Đạt sao lại chẳng túm vội lấy cơ hội hiếm có này.

Biện pháp tốt nhất biểu thị trung thành với Liễu Tuấn là theo sát bước tiến của y, chính phủ thành phố có hành động gì là hưởng ứng ngay, xung phong hãm trận, để Liễu thị trưởng thấy Úc Chí Đạt tôi là người có thể tin cậy được.

Liễu Tuấn hoàn toàn hiểu tâm tình của hắn, mỉm cười nói:
- Chí Đạt, đừng gấp quá, huyện Bạch Hồ chuyện cấp bách hiện này là ổn định thế cục... Một cán bộ muốn làm tốt công tác, phải biết khi nào nên làm việc gì, là điều quan trọng nhất, hiểu chưa?

- Phải biết khi nào nên làm việc gì..

Úc Chí Đạt và Tương Hoành Mục đều lộ vẻ trầm ngâm.

Không có gì phải nghi ngờ, Liễu thị trưởng đang truyền thụ có bọn họ "yếu quyết thăng tiến trên quan trường". Liễu Tuấn chưa tới ba mươi lên được chức thị trưởng, trừ những nguyên nhân đã bàn tán quá nhiều, thì ắt phải có "tuyệt học", Liễu thị trưởng đem nó truyền thụ cho họ, chứng tỏ coi họ là tâm phúc rồi.

Tiếp đó, không khí trong xe đột nhiên trở nên thoái mái hơn, cho dù mọi người không nói gì nữa, nhưng cảm thấy tin tưởng gần gũi nhau hơn.

Đó chính là cảm giác của "người một nhà"!

Chiếc Audi tiến vào địa phận của trấn Dương Quan, trước mắt hiện ra một vùng ruộng đồng đọng nước, Liễu Tuấn bảo Đổng Yến Long dừng lại bên ruộng, đi xuống xe, đứng ở bên trên bờ ruộng.

Đã gần hết năm, khí trời giá rét, người nông dân đại đa số trốn ở trong nhà xem TV, đánh bài, trên ruộng cơ bản không thấy ai làm việc nữa, thi thoảng cũng có vài người đi qua chỗ bọn họ, nhưng cũng cách rất xa, tò mò nhìn mấy người giữa mùa đông đứng ngẩn ra bên ruộng, hình như là có lai lịch nhưng không biết, đứng đây làm gì.

Một trận gió lạnh thổi tới Úc Chí Đạt bất giác siết chặt y phục, khẽ rùng minh, mấy ngày qua hắn một vai gánh cả công việc của đảng lẫn chính phủ, vất vả duy trì cục diện của huyện, lại còn nơm nớp lo sợ các đồng chí của tổ điều tra liên hợp tới tìm hắn nói chuyện, tinh lực tiều tụy, người vốn gầy yếu càng không chịu nổi gió táp mưa xa nữa.

Liễu Tuấn nhìn sang lộ vẻ quan tâm.

Úc Chí Đạt ưỡn lưng, đứng thẳng thêm một chút.

- Hoành Mục, trấn Dương Quan tổng cộng có bao nhiêu mẫu ruộng nhàn mùa đông?
Liễu Tuấn hỏi:

- Toàn trấn có 290340 mẫu đất canh tác, trong đó tổng diện tích ruộng nước là 200730 mẫu, hơn 5300 mẫu bị đọng nước vào mùa đông, vừa vặn chiếm một phần tư.

Liễu Tuấn hài lòng gật đầu.

Theo Liễu Tuấn biết tổng số ruộng nhàn mùa đông ước chừng chiếm 1/5 số ruộng nước, trấn Dương Quan ao hồ chẳng chịt, tỉ lệ cao hơn bình quân toàn thành phố là chuyện đương nhiên.

- Chí Đạt, Hoành Mục, những số ruộng này có thể nuôi trồng một số thủy sản.

Úc Chí Đạt nói:
- Thị trưởng nói tới việc nuôi cá trong ruộng sao? Cái này trước kia cũng tôi cũng đã thử qua, trong huyện nuôi rất nhiều cá nước ngọt, tuy nhiên có hai vấn đề.

- Nói ra xem.

- Thứ nhất, hiện giờ là mùa đông, không phải lúc để nuôi cá trong ruộng...

Nói tới đây Úc Chí Đạt hơi dừng lại, vì điều này có chút giống như mỉa mai Liễu thị trưởng không hiểu việc đồng áng. Kỳ tích kinh tế khu Trường Hà đám Úc Chí Đạt hiện giờ đương nhiên đã nghiên cứu qua, có điều khu Trường Hà lấy công thương nghiệp làm chủ, dù nông nghiệp cũng có phát triển dài, nhưng bị công thương nghiệp phát triển cao tốc che lấp, trong mắt mọi người Liễu Tuấn am hiểu về nông nghiệp không bằng công thương nghiệp.

Liễu Tuấn cười, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

- Thứ hai, huyện Bạch Hồ nhiều ao hồ, luôn là nơi sản xuất thủy sản, sản lượng đôi khi còn quá dưa thừa, tiêu thù không thông, làm giảm tính tích cực của người dân.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Chí Đạt, lo lắng của anh không phải không có lý. Thứ nhất, hiện giờ không phải lúc nuôi cá, vậy tôm hùm thì sao? Có nuôi được không?

- Tôm hùm?

Úc Chí Đạt và Tương Hoành Mục cùng thốt lên.

- Đúng, tôi đã thỉnh giáo các chuyên gia đại học nông nghiệp tỉnh A, bọn họ nói, ruộng nhàn có thể nuôi tôm hùm, thứ này dễ nuôi, chỉ cần cho ăn mấy thứ giun dế là có thể nuôi được. Nếu là vào mùa xuân còn có thể ăn sâu hại trong ruộng, phân tôm có thể tăng độ phì cho đất, một công nhiều lợi. Đương nhiên, khi mới cấy mạ, phải cho vào chút rong rêu làm thức ăn cho Tôm hùm, nếu không làm hại tới mạ.

11 khu huyện của Tiềm Châu đại bộ phận là huyện nông nghiệp, cho dù là khu thành phố cũng có rất nhiều hộ nông nghiệp, nhiều đồng ruộng. Diện tích nội thành của Tiềm Châu không lớn, Liễu Tuấn sau khi nhậm chức luôn tìm cách để người nông dân thoát nghèo. Phát triển kinh tế công thương nghiệp là điều Liễu Tuấn coi trọng, nhưng đưa mấy triệu nông dân cùng giàu có mới là chuyện lớn hàng đầu Liễu Tuấn trăn trở. Vì thế Liễu Tuấn đi tìm các giáo sư chuyên gia để bọn họ hiến kế.

Nuôi tôm hùm trong ruộng vào mùa đông chính là đề nghị của các chuyên gia.

Hai người kia kính phục, thì ra thị trưởng sớm đã quan tâm tới vấn đề, vừa đi tham khảo chuyên gia, lại tới trấn khảo sát thực địa. Đơn giản gọn nhẹ không có bất kỳ trò đưa tin chụp ảnh gì, không có gì phải nghi ngờ đây là một lãnh đạo làm việc thực sự, tha thiết một lòng mưu lợi cho nông dân.

- Còn về phần tiêu thụ, phải lấy chính phủ làm chủ, không được mạnh ai nấy làm, phải thống nhất tiêu thụ, liên hệ với các khách hàng lớn, kỳ kết hợp đồng bao tiêu sản phẩm lâu dài. Điều này cần thống nhất quản lý, đảm bảo số lượng lẫn chất lượng sản phẩm, không được lơ là, vừa bảo vệ lợi ích nghề nuôi trong, lại bảo vệ lợi ích bên mua. Chí Đạt, Hoành Mục, đó là chức tránh của chính phủ. Làm sao để có lợi cho người dân, đó là vấn đề chúng ta suy nghĩ tới trước tiên.

Úc Chí Đạt, Tương Hoành Mục liên tục gật đầu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.