Liễu Tuấn ý thức được, bắt đầu từ giớ phút này, y làm việc càng phải cẩn thận hơn.
Đại lão cao tầng, ít nhất một số đại lão cá biệt, đã nghiêm túc chú ý tới y rồi.
Liễu Tuấn theo thói quen châm thuốc trầm tư.
Thấy tiểu ngoan đồng như vậy, Bạch Dương trong lòng hối hận không nên "trách mắng" y, trong mấy hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuấn, Bạch Dương là người thương y nhất.
Hơn nữa Liễu Tuấn đúng là nỗ lực lắm rồi, lần này khua chiêng gõ trống làm vụ án kia cũng là xuất phát từ sự công tâm, tuyệt đối không phải là "bài trừ người khác phái" như mấy kẻ có mưu đồ nói.
Đúng là nực cười.
Liễu Tuấn khi làm huyện trưởng đã cực kỳ uy thế, giờ càng chẳng cần "bài trừ người khác phái", Lục Hương Mai hoàn toàn không phải cùng cấp bậc với tiểu ngoan đồng.
Bạch Dương tới gần ôm lấy Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn vùi đầu vào ngực Bạch Dương, tận hưởng cơ thể mềm mại của nữ nhân.
- Không sao đâu, chị thay em cám ơn ý tốt của bí thư Hàn Giang nhé.
Bạch Dương gật đầu, hít sâu một hơi, muốn nói rồi lại thôi, từng làn hương thơm từ hai ngọn đồi thơm luồn qua cánh mũi của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn chăm chú ngẩng đầu nhìn Bạch Dương, đợi cô nói.
- Ừm, cậu an bài cho Hiểu Mạn một vị trí thích hợp ở huyện Ninh Bắc nhé!
Bạch Dương do dự một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng.
Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Sao thế? Hiểu Mạn làm không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nha-noi/2827058/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.