Hồ Hữu Nghị cùng vợ theo sát sau Liễu Tuấn đi vào gian phòng số ba nhà khách Thiên Nga.
Phục vụ lầu thấy Liễu huyện trưởng có khách, cũng đi theo vào, bưng trà rót nước.
Phục vụ hỏi:
- Huyện trưởng có cần tôi đặt cơm cho không ạ.
Cô tuy không phải là phục vụ riêng của gian phòng số ba, nhưng thời gian dài rồi, nên đối với thói quen của Liễu huyện trưởng cũng tương đối hiểu, biết vị huyện trưởng này thường xuyên tới cơ sở, ăn uống không có chừng mực.
Liễu Tuấn ôn hòa nói:
- Không cần nữa, cám ơn cô! Trên đường vệ tôi đã ăn rồi.
- Huyện trưởng vì công việc mà quên ăn quên ngủ, đúng là tấm gương cho cán bộ toàn huyện noi theo...
Hồ Hữu Nghị vội nịnh bợ ngay.
Liễu Tuấn liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt không nghiêm khắc lắm, nhưng Hồ Hữu Nghị lại giống như bị dao đâm trúng vậy, rùng mình một cái, một đống lời lẽ phía sau đều bị chặn đứng lại.
- Ngồi đi!
Liễu Tuấn chỉ vào ghế sô pha, ngữ khí rất bình thản, y không có chút thiện cảm gì với Hồ Hữu Nghị, nhưng dù sao hai vợ chồng người ta cùng đến, Liễu Tuấn cũng không thể quá nghiêm khắc.
- Vâng vâng.
Hồ Hữu Nghị rối rít vâng dạ, đặt nửa bên mông xuống, còn vợ của hắn ngồi rất ngay ngắn, không phải người trong thể chế, không hiểu hiểu rõ lắm về những quy củ này.
- Hồ khu trưởng, có tình huống gì muốn báo cáo với tôi?
Liễu Tuấn hỏi rồi lấy thuốc lá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nha-noi/2826861/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.