Chương trước
Chương sau
- Tiểu Tuấn, em nói với anh một tin tức tốt nhé, có người mời em thiết kế trang phục đó....
Tối thứ bảy, Liễu Tuấn trở về biệt thự số một tỉnh ủy, Nghiêm Phi hớn hở nói với y, dáng vẻ rất đắc ý.

Liễu Tuấn cười nói:
- Chuyện vui đây, lần này là ngôi sao nổi tiếng nào của Hồng Kông vậy?

Hiện giờ danh tiếng tiếng của Nghiêm Phi trong giới thời trang ngày càng vang vọng rồi, rất nhiều ngôi sao lớn đã lấy việc được mặc trang phục do Nghiêm Phi thiết kế làm vinh quang, đương nhiên điều này có liên quan tới chiến lược của Liễu Tuấn , Nghiêm Phi chưa bao giờ thiết kế trang phục cho công ty thời trang hoặc là nhà máy thời trang, trang phục cô thiết kế đều là độc nhất vô nhị, cũng rất ít khi xuất hiện ở trong các cuộc triển lãm thời trang lớn, chỉ có trang phục xuất hiện, nhà thiết kế chưa từng lộ diện, như vậy thân phận của Nghiêm Phi càng thêm thần bí, càng khiến cho mọi người hứng thú.

Thế nên Liễu Tuấn nghe nói có người mời Nghiêm Phi thiết kế phục trang cũng chẳng thấy có gì mà là, theo lý thì Nghiêm Phi cũng không phải vui mừng như thế, hiện giờ cô còn hơi làm không hết việc kia, trang phục mấy đại minh tinh trong công ty điện ảnh Phượng Hoàng cơ bản đều do Nghiêm Phi "nhận thầu" thiết kế.

Bàn Đại Hải đang ra tăng lực độ "rửa tiền"!

Thế nào cũng không được để ông chủ lớn phía sau người mang mấy chục tỷ lại nghèo rớt được chứ.

- Hi hi không phải ở Hồng Kông đâu.

- Vậy thì là ở nước Mỹ? Hay là Châu Âu?
Nếu như không phải Hồng Kông thì là nhà giàu ở Mỹ và Hồng Kông rồi, chỉ có như thế, Nghiêm Phi mới vui mừng như vậy.

Nghiêm Phi cười tủm tỉm nói:
- Không phải, đều sai cả, là ở thành phố Đại Ninh.

- Đại Ninh ư?
Lần này tới Liễu Tuấn giật mình thật.

- Ai mà lại giàu có như thế?

Phải biết rằng mỗi một bộ trang phục do Nghiêm Phi thiết kế ra, giá đều tới mấy vạn đồng, nếu yêu cầu đặc biệt cao thậm chí giá hơn mười mấy vạn đồng, với giá cả như thế cho dù là những phú bà của Hồng Kông hoặc Đông Nam Á, bình thường cũng không tùy tiện đặt hàng.

Thành phố Đại Ninh vào những năm 90, cho dù có bước phát triển dài, mấy vạn đồng cũng không phải là không có ai bỏ ra được, nhưng khi đó quan niệm chi tiêu trong quốc nội còn chưa tới mức “ăn chơi” như vậy. Cho dù là có người muốn mua hàng hiệu, hiện giờ cũng có rất nhiều hiệu may cấp thế giới, cần gì phải mất công như thế.

Loại quan niệm "độc nhất vô nhị", "không đụng hàng" trong ký ức của Liễu Tuấn phải sau năm 2000 mới dần dần nổi lên.

Nghiêm Phi cười nói:
- Ừ, là do Viện Viện giới thiệu đó, cô ấy nói là một ông chủ lớn ở Đại Ninh, không nói là ai.

Tiểu nha đầu này hoàn toàn không có tâm cơ, nghe nói có người mời cô thiết kế y phục là nhận luôn, dựa theo yêu cầu thiết kế cho người ta, còn đối phương là chó hay là mèo, Nghiêm Phi chẳng thèm quan tâm.

Hiện giờ quy củ của Nghiêm Phi chưa cao tới mức giống như Rolls-Royce, "không phải quý tộc không bán".

Có điều mục tiêu của Liễu Tuấn, là đẩy Nghiêm Phi lên tới tầm cao đó.

Muốn mặc trang phục của tôi thiết kế à? Chẳng phải chỉ đơn giản có tiền mà được đâu, phải xem anh có tư cách hay không? Quan trọng nhất là phải xem tâm tình của tiểu thư đây có thoải mái hay không đã!

- Viện Viện giới thiệu à?
Liễu Tuấn gật gù.

Nghiêm Phi cùng Lý Uyển, Vũ Viện Viện, Liễu Yên quan hệ cực kỳ mật thiết, không hề bị ảnh hưởng bởi việc Doãn Bảo Thanh nghỉ hưu. Nghiêm Phi và Liễu Yên tính cách cực kỳ ngây thơ, Vũ Viện Viện hiểu chuyện đời hơn một chút, nhưng tính cách cũng rất phổi bò, sự tiến thoái của các đại lão trên tỉnh, không ảnh hưởng tới quan hệ giữa bọn họ, ngay cả quan hệ giữa Liễu Tuấn và Doãn Xương Huy cũng không bị ảnh hưởng mấy, vẫn là bàn bè tốt.

Nghe nói là Vũ Viện Viện giới thiệu, Liễu Tuấn liền không để ý nữa.

Vũ Viện Viện hiện giờ thường xuyên mặc trang phục do Nghiêm Phi thiết kế, đi khoe khoang với bàn bè đồng nghiệp.

Nói thực mấy người bạn đồng nghiệp ở cục mậu dịch nước ngoài Đại Ninh, chắc gì đã biết khái niệm hàng hiệu, nhưng nghe nói là y phục do đích thân con gái bí thư tỉnh ủy thiết kế đều phải khen ngợi một phen.

Đương nhiên, trang phục Nghiêm Phi thiết kế cho cô đều không thu tiền.

Sau khi biết được giá cả của trang phục Nghiêm Phi thiết kế trên thị trường, Lý Uyển, Liễu Yên đều rất tự giác, ít khi nhờ Nghiêm Phi thiết kế y phục cho các cô, đó đều là tâm huyết của Nghiêm Phi mà. Chỉ có Vũ Viên Viện là thường xuyên quấn lấy Nghiêm Phi đòi làm y phục mới.

Nghiêm Phi cũng không lấy làm phiền, cơ bản là cứ muốn thì đáp ứng.

Đôi khi Nghiêm Phi thà bỏ dở công viên trong tay, cũng phải thỏa mãn yêu cầu của bạn bè trước.

Nghiêm Phi luôn coi tình bạn quan trọng hơn tiền bạc.

Đối với điều này, Liễu Tuấn giơ cả hai tay ủng hộ.

Liễu Tuấn hỏi:
- Ba chúng ta đâu?

- Lên thủ đô họp rồi.

Liễu Tuấn cười hì hì ôm lấy ngay cơ thể tràn đầy sức sống của Nghiêm Phi, trêu chọc:
- Khà khà khà, vậy thì đêm nay có thể bắt nạt em rồi.

Nghiêm Phi thẹn thùng đánh y một cái, hai người liền giống như quẩy quấn lấy nhau.

....

Năm ngày sau, Liễu Tuấn nhìn thấy "ông chủ lớn" mời Nghiêm Phi thiết kế trang phục ở nhà khách Thiên Nga.

Ngày hôm đó Liễu Tuấn tới khu Đại Đường nghiên cứu tình hình, Mai Văn Hoa đi cùng, phải nói Liễu Tuấn là huyện trưởng xuống xã phía dưới nghiên cứu là chuyện rất bình thường, nhưng do bí thư của thị trấn Ngũ Liễu Kiều đi theo thì cần phải suy nghĩ rồi.

Nói trắng ra cũng rất đơn giản, tin đồn Liễu Tuấn muốn đề bạt Mai Văn Hoa làm bí thư đảng ủy thị trấn Đại Đường mới, toàn bộ huyện Ninh Bắc đã chẳng còn ai không biết, thậm chí việc có hai bản danh sách cán bộ hoàn toàn khác biệt mà Lục Hương Mai cùng phòng tổ chức định ra cũng đã tiết lộ ra ngoài, quan trường huyện Ninh Bắc đã ầm ầm cuộn sóng rồi.

Nhưng dù là bản danh sách nào, bên dòng bí thư đảng ủy thị trấn Đại Đường, đều viết tên Mai Văn Hoa.

Liễu Tuấn cũng không cần phải kiêng kỵ gì nữa, trực tiếp dấn Mai Văn Hoa tới thị trấn Đại Đường nghiên cứu.

Trong quy hoạch tổng thể của Liễu Tuấn, thị trấn Đại Đường phải trở thành động cơ thúc đẩy cho kinh tế huyện Ninh Bắc, người lèo lái dự bị là Mai Văn Hoa, nên sớm bước vào trạng thái trực chiến cũng là chuyện tốt.

Ở các huyện khác, đây là tình hình rất khó nhìn thấy.

Còn chưa qua cả cuộc họp văn phòng bí thư, càng chẳng nói tới cuộc họp thường ủy mà Liễu Tuấn đã khẳng định đem cái mũ ô sa cấp cho người ta rồi.

Thật không còn coi ai ra gì nữa!

Trong thời gian ngắn gây ra rất nhiều lời móc máy xì xào.

Tất nhiên những lời nói như vậy cũng thể truyền đi truyền lại ở tầng thấp.

Thôi chả trách được, người ta có cơ sở để chơi ngông mà.

Thị trấn Đại Đường cách thị trấn Thành Quan bốn mươi kilomet, tuy đường xá tu sửa đã thông suốt rồi, thì Liễu Tuấn trở về nhà khách Thiên Ngã cũng đã tương đối muộn, vừa tới nhà khách Thiên Nha đã nhìn thấy phó khu trưởng khu Bình An là Hồ Hữu Nghị và một người phụ nữ ngồi ở đại sảnh nhà khách, vẻ mặt có chút thấp thỏm.

Hồ Hữu Nghị nhìn thấy Liễu Tuấn vội khom lưng xuống, đi tố mấy bước bắt tay chào hỏi.
- Xin chào Liễu huyện trưởng.

Nụ cười của Hồ Hữu Nghị đã sắp toét cả ra rồi.

Liễu Tuất chỉ khẽ gật đầu, nói:
- Chào Hồ khu trưởng.

Hồ Hữu Nghị chừng bốn mươi tuổi, trông không tới mức khó coi lắm, vóc người tiêu chuẩn, ngũ quan không phải là đoan chính, cũng chẳng siêu vẹo, cơ bản có thể coi là "trung bình trong trung bình", đặc điểm duy nhất là đôi mắt đặc biệt linh hoạt, cứ đảo liên tục không ngừng, làm cho người ta có cảm giác không tốt lắm, thông thường những người mà mắt quá linh hoạt, đều khiến cho người ta có cảm giác không tin tưởng lắm.

Hiện giờ Liễu Tuấn cũng có cảm giác này.

Hồ Hữu Nghị là phó khu trưởng thường vụ khu BìnhAan, năng lực công tác bình thường, nhân phẩm bình thường, trong lần điều phối cán bộ xóa khu bỏ xã này của, bất kể là trong danh sách của Lục Hương Mai hay là của Truân Chí Quang đều không có tên của hắn, nói cách khác, chức vụ chính trong đảng chính phủ các xã thị trấn không có phần của hắn.

Người phụ nữ bên cạnh Hồ Hữu Nghị tuổi chừng ba bảy ba tám, người khá gày gò, tóc dài, mặt trái soan, trông dễ coi hơn Hồ Hữu Nghị một chút, đoán chừng là vợ của Hồ Hữu Nghị.

Cô ta cứ đứng ở đó, nhìn Liễu Tuấn có chút sợ sệt muốn tới bắt tay Liễu Tuấn nhưng lại không dám.

Liễu Tuấn chủ động đưa tay ra bắt tay với cô ta.

Liễu Tuấn hỏi:
- Hồ khu trưởng có chuyện gì không?

Dưới tình huống bình thường, chưa được Liễu Tuấn hẹn trước, y không tiếp khách trong thời gian hết giờ làm, quy củ này là học của Nghiêm Ngọc Thành, có việc công, cứ tới phòng làm việc nói.

- À, có chút tình huống, muốn báo cáo với Liễu huyện trưởng.
Hồ Hữu Nghị thái độ úp mở.

Liễu Tuấn cười.

Báo cáo tình huống có cần đưa vợ đi cùng hay không?

Xem ra mục đích của Hồ Hữu Nghị không đơn thuần.

Liễu Tuấn cảm thấy Hồ Hữu Nghị có chút buồn cười, quy của của y ở huyện Ninh Bắc rất lớn, người ở trên quan trường đều biết cả, xóa khu bỏ xã đã ồn ào lâu như thế rồi, cán bộ cơ sở dám buổi tối đến chỗ y "chạy chức", cũng chỉ có hai ba người, đều bị Liễu huyện trưởng không chút khách khí khiển trách một hồi.

Những cán bộ kia luận ra còn là người thuộc hệ Liễu, nên người ta mới có cái cơ sở, có dũng khi mà tới, còn giữa Liễu Tuấn và Hồ Hữu Nghị chỉ qua lại có vài lần trên công việc, quan hệ tư nhân một chút cũng không có, thế mà người này lại dám tới "báo cáo tình hình" với y vào buổi tối rồi.

Chẳng lẽ hiện giờ Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc, đã được cho là người "tốt bụng" rồi hay sao?

Có chuyện gì ngày mai tới phòng làm việc hãy nói.

Câu này đang chuẩn bị thoát ra khỏi miệng thì khóe mắt Liễu Tuấn chợt lượt qua trên người vợ của Hồ Hữu Nghị, sợi tơ vàng tên ngực trái kia hết sức bắt mắt, giống y hệt như hình thêu trên y phục của Liễu Tuấn.

Đó chính là ký hiệu của Nghiêm Phi.

Đương nhiên, trên cổ áo của Liễu Tuấn, còn có thêu chữ ký của Nghiêm Phi, chữ ký đó là độc nhất vô nhị, trên tất cả y phục do Nghiêm Phi thiết kế, chỉ có y phục của Liễu Tuấn mới có chữ ký này.

Liễu Tuấn ngay lập tức hiểu ra, "ông chủ lớn" khoảng thời gian trước Nghiêm Phi nói muốn dùng nhiều tiền mua y phục của cô, chính là Hồ Hữu Nghị này, mà bộ y phục này cũng chẳng phải là đồ thiết kế mới, sớm đã được treo ở phòng trưng bày lâu lắm rồi.

Nói thẳng ra một chút thì là hàng tồn kho.

Hồ Hữu Nghị tiêu mấy chục vạn đồng, vì sao lại chọn một món hàng tồn khó chứ? Đạo đức nghề nghiệp của Nghiêm Phi rất tốt, cô sẽ không lấy hàng tồn kho ra để đối phó với khách, chỉ có thể là do hai vợ chồng Hồ Hữu Nghị này kiên trì.

Trong chớp mắt đó Liễu Tuấn cũng đã hiểu.

Đây chính là điều mà Hồ Hữu Nghị muốn "báo cáo" với y..

Sắp xếp ban bệ lãnh đạo các hương trấn sắp được đưa lên thảo luận ở cuộc họp thường ủy rồi, chuyện lớn cơ này tới khi được đinh đọa mới đến "báo cáo" há chẳng phải muộn không? Người ta căn bản không để ý tới y phục này là thiết kế mới hay là hàng tồn kho, người ta chỉ muốn biểu đạt một ý tứ--- Tôi đã tiến cống rồi!

Liễu Tuấn nheo mắt lại, hời hợt nói:
- Đi theo tôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.