Chương trước
Chương sau
Tôn Hữu Đạo và mọi người đều nhìn nhau, rồi lại vui vẻ trở lại.
Thạch Vinh Hiên tiếp nhận bí thư, về phương diện nhân sự sẽ gặp phải nhiều trở ngại lớn.

Liễu Tấn Tài gật đầu, người dựa về phía sau, để người ngồi thoải mái hơn.

“Vậy thì ai sẽ lên vị trí hiện tại của bác Đường đây?”

“Điền Văn Minh. Có lẽ bí thư Liêu năm sau rút lui, nên sắp xếp một vị trí cao hơn cho Điền Văn Minh. Hơn nữa Điền Văn Minh làm công tác đảng vụ thích hợp hơn so với công tác chính phủ, dù sao cũng là cán bộ cơ quan tỉnh ủy xuống.”

Liễu Tấn Tài liền cười.

Ông phát hiện, hai ba con càng ngày càng ăn ý hiểu nhau hơn, những điều con trai nói gần như hoàn toàn đúng ý ông.

“Vị trí Điền Văn Minh rời đi, theo con nên để Lưu Hòa Khiêm lên. Bí thư Long cũng sắp rút lui rồi, kinh nghiệm Lưu Hòa Khiêm cũng đủ rồi, lại đã từng trải và có kinh nghiệm ở huyện Hướng Dương lâu như thế, cũng nên lên chức rồi. Đối với bí thư Long cũng cần có qua lại, làm người mà, cần phải biết đền ơn đáp nghĩa.”

Liễu Tấn Tài cười giơ tay phải ra ấn vào đầu con trai: “Ha ha, nói có lý lắm, trừ phi là nói đỡ cho anh Giang con.”

Liễu Tuấn cũng cười: “Ba , đây cũng là con rể ba mà.”

Lưu Hòa Khiêm nếu lên làm phó thị trưởng, Trần Lập Hữu sẽ không lên thay bí thư huyện ủy Hướng Dương, vậy chức huyện trưởng bị trống, do Giang Hữu Tín lên thay cũng là hợp lý.

Đừng nhìn khu cao tân huyện Hướng Dương trong khu vực mở rộng toàn tỉnh là nhỏ nhất, cấp bậc thấp nhất, thành tích đạt được lại quá rõ ràng, bất kể về phương diện thu hút vốn bên ngoài hay là tổng sản lượng giá trị công nghiệp đều đứng đầu toàn tỉnh. Có được chiến tích lẫy lừng như này, Giang Hữu Tín tiến một bước lần này là hoàn toàn hợp lý, không ai có thể đàm tiếu về mối quan hệ ba vợ con rể giữa Liễu Tấn Tài và anh ta.

Liễu Tấn Tài lấy một điếu thuốc từ mặt bàn lên châm, chậm rãi nói: “Có phải con vẫn muốn đề cử sư phụ của con lên nhận chức bí thư ủy pháp chính?

Liễu Tuấn cười: “Việc đó không cần thiết đâu.”

“Ồ, vì sao thế?”

“Nếu ba đi thành phố Đại Ninh, con thấy ba dẫn cả sư phụ con theo. Tình hình trị an thành phố Đại Ninh không thể như thành phố Bảo Châu có một người thân tín ngồi trấn ở cục công anm chung qui là không an toàn lắm.Còn lý do, cũng dễ tìm đến cục trưởng cục công an giao lưu đây chính là chính sách đã định ra của tỉnh. Tất nhiên, nếu đến thành phố Đại Ninh có thể lên chức bí thư ủy pháp chính thì càng tốt. Sư phụ của con,người này nhân phẩm thì không có gì để nói.”

Lần này, Liễu Tấn Tài lại không giống với con trai, hít hai hơi thuốc lá, rồi nói: “Đã như vậy chi bằng đầu tiên lên làm phó phòng ở thành phố Bảo Châu, như vậy chắc chắn hơn.”

Liễu Tuấn chấp nhận, khen: “Quả nhiên ba suy nghĩ chu đáo.”

Liễu Tấn Tài tiếp nhận bí thư thành ủy Đại Ninh thật, điều một hai lão cán bộ bên dưới đi cùng, đây cũng là chuyện bình thường, không ai phản đối. Nhưng vừa là điều đi nhận chức vừa là thăng chức, mức độ khó lại càng lớn hơn một chút. Trước tiên lên chức ở thành phố Bảo Châu xong được điều đi chỗ khác cũng không đột ngột lắm.

“Ngoài ra, cũng phải nghĩ đến Dung Bách Xuyên một tí chứ?”

Liễu Tuấn nghĩ một lát rồi nói.

Tên Dung Bách Xuyên này là người Chu tiên sinh coi trọng.

Liễu Tuấn Tài lắc đầu: “Vẫn chưa đến lúc chuyển đổi, Dung Bách Xuyên tạm thời chưa động đến. Hơn nữa bên trong cũng không có vị trí nào thích hợp hơn sắp xếp cho người ta. Ba thấy con gọi điện cho Chu tiên sinh, mời bác ấy mặt, điều Dung Bách Xuyên về bộ tuyên truyền tỉnh ủy, như vậy hợp lý hơn.”

“Vâng, như vậy được ạ.”

Liễu Tuấn lập tức gật đầu.

Nễu Dung Bách Xuyên có thể điều về tỉnh, thành phố Bảo Châu sẽ trống thêm một vị trí thường ủy thành ủy, thì lại có thêm chỗ để điều chỉnh.

… …

Tối mùng ba tết, Liễu Tuấn có mặt tại phòng ăn số 2006 khách sạn Thu Thủy, phòng dành cho khách quý hết sức trang hoang lộng lẫy. Liễu Tuấn đi một mình, không dẫn theo Nghiêm Phi. Nguyên nhân rất đơn giản, mấy vị khách mời đều rất sợ người vợ tương lại này của Liễu Tuấn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, khách mời là Tôn Hữu Đạo, Trình Tân Kiến và Uông Văn Khải mấy người thô lỗ này, không thể so sánh với Nghiêm Phi băng thanh ngọc khiết. Không chỉ rượu uống từng bát to, thịt ăn từng miếng lớn, sợ rằng ngay cả nói chuyện cũng không dám nói lớn, càng không thể nói vừa hút thuốc vừa nói chuyện được.

Nếu đặt một tiên hạc ở trong đám gà, gà cũng không tự nhiên mà ngay cả hạc cũng không tự nhiên.

Liễu Tuấn tiến vào vừa nhìn không thấy Lương Quốc Cường , lập tức hỏi: “Sư phụ tôi đâu?”

Trình Tân Kiến cười nói: “Lương cục tận tâm làm việc, hôm nay đích thân ở lại cục trực ban, không đến được.”

Liễu Tuấn cười, cũng không nói gì nữa.

Có lẽ mấy người này cũng có chút sợ Lương Quốc Cường, hơn nữa có một số lời không dám nói trước mặt Lương Quốc Cường.

Như vậy cũng tốt, Lương Quốc Cường nếu mà ở đây, không phải mấy người Trình Tân Kiến này không tự nhiên thì là Liễu Tuấn cũng cảm thấy không tự nhiên.

“Nào nào nào, Liễu thiếu gia, đầy cốc vào, chúng tôi kính cậu một ly, chúc cậu năm mới vui vẻ!”

Tôn Hữu Đạo nói to, rót đầy rượu Mao Đài cho Liễu Tuấn.

Một vài người khác cười ha ha rồi hướng ly rượu về phía Liễu Tuấn.

“Chúc bí thư Liễu khỏe mạnh, chúc Tuấn thiếu gia tiền đồ sáng lạng.”

Tôn Hữu Đạo chúc..

“Cảm ơn!”

Liễu Tuấn cười rồi cụng ly, rồi cùng nhau uống cạn ly rượu.

Cả đám người vừa nói vừa uống, giờ bắt đầu ăn.

“Sư huynh, đơn vị mới thích ứng tốt chứ?”

Liễu Tuấn hỏi Tiếu Vũ.

Nghĩ đến Tiếu Vũ là thân phận cán bộ quốc gia chính thức, lái xe cho Liễu Tấn Tài mãi cũng không được, bỏ lỡ tiền đồ. Năm ngoái Liễu Tuấn và Liễu Tấn Tài thống nhất, để Tiếu Vũ tới phân cục công an khu Tú Thành. Lái xe của bí thư thành ủy lại là đệ tử của cục trưởng Luongw, Uông Văn Khải tự không dám thờ ơ, trực tiếp phân đến làm trưởng phòng công an ở phố Nam, lên cấp phó khoa.

Đồn công an phố Nam là đồn lớn nhất cục công an khu Tú Thành, phạm vi quản lý rộng, trách nhiệm cũng lớn, xứng với một phó khoa, điều này cũng rất bình thường.

Tiễu Vũ cười nói: “có sư phụ và Uông cục quan tâm, nên rất tốt.”

Uông Văn Khải cười, xua tay: “Tiếu Vũ, người một nhà không nên nói như vậy”

“Đúng đấy, Tiếu Vũ nói sai rồi, phải phạt!”

Vương Bác Siêu khởi xướng lên.

Anh ta với Tiếu Kiếm giống nhau, đều là phó cục trưởng cục công an kiêm đội trưởng trị an. Chỉ là Tiếu Kiếm ở huyện Hướng Dương còn anh ta ở khu Tú Thành.

“Phải phạt, phải phạt, tôi tự phạt uống ba ly!”

Tiếu Vũ vui vẻ, liền uống cạn ba ly rượu Mao Đài.

“Phương Khuê, tiểu tử ngươi vẫn chưa bị móc hết xương trên người à?”

Bạn cũ lâu ngày không gặp, Liễu Tuấn cũng nghĩ lạ, lại nói đùa với Phương Khuê.

Phương Khuê người này ít cũng phải 30 tuổi rồi, sắc mặt trắng xanh, người gày gày, nhìn còn mảnh khảnh hơn cả Tôn Hữu Đạo, cảm tưởng một trận gió thổi là đã ngã rồi. Xương trên người, cũng không biết ngày thường làm sao khiến những tên phạm tội sợ hãi được.

Thế sự thay đổi, cùng với sự thay đổi chức vụ của Liễu Tấn Tài, tuổi của Liễu Tuấn cũng lớn hơn rồi, uy thế ngày càng hơn, âm ỉ lộ ra một áp lực, trước mặt Liễu Tuấn, Phương Khuê cũng không còn được thoải mái như trước, Liễu Tuấn không chủ động nói chuyện với anh ta, anh ta cũng không dám tùy tiền mở mồm.

“ha ha, Tuấn thiếu gia vẫn còn nhớ tôi. Yên tâm, tôi vẫn tốt.”

Thấy Liễu Tuấn quan tâm đến mình, Phương Khuê cười đến mức hai mắt híp lại.

“hì hì, thế đấy! Tôi thấy không lâu nữa cậu phải bò mà đi ấy!”

Phương Khuê cười, gãi gãi đầu.

Uống hai bình rượu Mao Đài vào bụng, mọi người cũng có chút say rồi, ăn nói cũng không kiêng kị gì nữa.

“Tuấn thiếu gia, hồng nhan tri kỉ cậu không có bên cạnh, có cần gọi vài người đến rót rượu cho không, cho không khí thêm vui vẻ?”

Tôn Hữu Đạo dựa vào hơi rượu, mang chuyện đợt trước bị Liễu Tuấn phê bình ra ném lên chín tầng mây, lại nhắc đến chuyện cũ.

“Sao, khách sạn Thu Thủy cũng có gái rót rượu à?”

Liễu Tuấn nghe vậy nhăn nhó mặt mày.

Khách sạn bình thường vì làm ăn, che đậy làm một hoạt động như thế này, Liễu Tuấn cũng thừa biết. Nhưng Khách sạn Thu Thủy, thiết kế theo tiêu chuẩn cao cấp nhât, lại là một chuỗi công ty, Liễu Tuấn không hy vọng có những tình hình loạn như này ở đây.

“Khách sạn Thu Thủy làm gì có người như thế? Phải đến khách sạn khác gọi…”

Tôn Hữu Đạo cười nói.

Liễu Tuấn xua tay, nói: “thôi, bạn bè tụ tập, cả nhà vui với nhau là chính. Có người ngoài, nói chuyện không tiên.”

Trước mặt mọi người, lại đang là năm mới, Liễu Tuấn giữ chút thể diện cho Tôn Hữu Đạo, không mắng mỏ anh ta.

Tôn Hữu Đạo không dám nói nhiều, ngượng ngùng nói: “Đúng rồi, Tuấn thiếu gia, huyện trưởng Trần hôm nay đáng nhẽ đên, nhưng lại có chút việc nên không đến được, nên nhờ tôi hỏi thăm cậu. Nói ngày mai sẽ mời.”

“Ngày mai thì thôi, tôi phải đi lên tỉnh.”

“Tuấn thiếu gia… ài, có phải bí thư Liễu thật sự điều đi không?”

Tôn Hữu Đạo nói nhỏ xuống.

Nghe Tôn Hữu Đạo hỏi đến vấn đề nhạy cảm như này, mọi nguwofi đến ngừng chén rượu, tất cả đều nhìn về Liễu Tuấn.”

Liễu Tuấn lãnh đạm nói: “Việc này không phải việc cậu cần quan tâm, cán bộ bị điều đi là chuyện bình thường.”

“… Tôi nói nhiều quá rồi!”

Tôn Hữu Đạo giơ tay phải lên, nhẹ nhàng tát nhẹ vào mặt mình.

Liễu Tuấn bỏ cốc xuống, ánh mắt đảo qua mọi người một lượt, ngay lập tức mọi người cúi đầu xuống.

“Yên tâm đi, chỉ cần mọi người làm tốt công việc của mình là không sao cả.”

Tuấn thiếu gia đã nói như vậy, có nghĩa là mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.

Tôn Hữu Đạo và mọi người đều nhìn nhau, rồi lại vui vẻ trở lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.