Chương trước
Chương sau
Đối với cuộc điều tra thâm sâu vấn đề chất lượng công trình quảng trường thương nghiệp Thiên Mã, rất nhiều viên quan tham lam và thương nghiệp vô lương tâm dần dần bị tổ điều tra tiến hành những biện pháp cưỡng chế khác nhau. Trong đó bao gồm cả Trang Hoa Dương và Hoàng Minh Lương.

Điều ngoài dự đoán của tổ điều tra là trong các thương nghiệp bao thầu tiếp nhân điều tra, thái độ của hai người này là tốt nhất, rất phối hợp điều tra, chủ động nói ra không ít vấn đề.

Kì thực tổ điều tra lần này trong mục tiêu dự định, Trang Hoa Dương là “con hổ già” số một, cứ tưởng sẽ phí công sức lắm, không ngờ lại rất “thành thực”, lại còn chủ động tố giác một “con hổ già” khác là Hoàng Minh Lương. Đối với việc Hoàng Minh Lương bị tố giác, tổ điều tra có chút bất ngờm kịp thời xin chỉ thị của bí thư Doãn.

Doãn Bảo Thanh chỉ thị nói: “ Bất kể can thiệp đến ai, đều phải điều tra tận gốc, không được nhẹ tay!”

Trong hành động trọng đại như này, không cần nói là một Hoàng Minh Lương, chính là liên quan đến con trai của Doãn Bảo Thanh, vậy cũng đành phải vậy. Không phải là không muốn lo, nhưng mà lo không nổi.

Tuy nhiên thời gian khá gấp gáp, vụ án phức tạp, làm một báo cáo điều tra khá hoàn chỉnh trước tết âm lịch chắc không thể.

Liêu Khánh Khai chỉ thị: “công việc phải làm, tết cũng phải ăn. Ăn tết xong làm cũng chưa muộn.”

Chỉ thị của bí thư tỉnh ủy hiển nhiên muốn tuân theo chấp hành. Tuy nhiên chỉ thị chỉ là “tính nguyên tắc”, cụ thể chứng thức triệt để thế nào, lãnh đạo tổ điều tra còn phải lao công sắp xếp. Đối với nhân viên dính tới án này một chút và những nhân viên có thể thoát khỏi, đều tiến hành giám sát. Không được để ăn tết xong, kết quả người lại chạy đi hết.

Trước tết, Liễu Tấn Tài dẫn vợ, con trai con gái con rể đến tỉnh thành một chuyến.

Liễu Diệp rất nhanh phải đến nhà vợ ở vài ngày, cùng nhau đón tết là điều nên làm. Vợ chồng Liễu Tấn Tài đến tỉnh thành thăm người thân, thì cũng là điều bình thường.

Còn Liễu nha nội phần lớn thời gian nghỉ đông hì ở nhà bố mẹ vợ.

Giải Anh được biết cả nhà thông gia đến chơi, hết sức vui mừng. sớm xuống bếp chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn rồi. Hai nhà ngồi quay quần cùng nhau, vui vẻ ăn xong cơm, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi tạm thời làm phục vụ rót trà, thật là ra sức.

Mọi người cùng nhau nói dăm ba câu chuyện bình thường, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài không hẹn mà cùng nhau giơ tay lên nhìn đồng hồ.

Giải Anh liền cười hì hì dặn dò Nghiêm Phi: “Phi Phi, bật tivi lên xem, giờ là lúc thời sự rồi đó.”

Mỗi ngày xem thời sự là giờ học cần bổ của Nghiêm Liễu hai vị đại nhân này, và cũng là bài học cần bổ của Liễu Tuấn. Chỉ cần không có việc gì gấp gáp, trong vòng nửa tiếng ngồi trước tivi xem tin tức.

Thời sự bắt đầu phát, Giải Anh cùng mấy người liền tự động nói nhỏ lại. Trừ Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài và Liễu Tuấn ba người cũng ngồi trước tivi gián mắt vào xem.

Nghiêm Minh bây giờ là phó cục trưởng cục công nghiệp khu Tú Thành nói làm việc rất được sự khen ngợi của lãnh đạo, rất có khả năng trong thời gian gần phải “đè nặng trọng trách” cho ông ta, tính nhạy cảm của chính trị tất nhiên cần phải tăng mạnh.

Trong tin tức có nói thủ trưởng tối cao đang thị sát một số tình hình của công việc ở Thượng Hải.

Nói chung, hành trình của thủ trưởng hết sức bảo mật, trong tin tức thường không nhắc đến, Một khi thủ trưởng ra nước ngoài thì tuyên bố rõ ràng nguyên tắc mang tính chính sách và tính phương hướng thì mới nói đến.

Thủ trưởng đến Thượng Hải vào cuối tháng một, lúc nói chuyện đồng chí chịu trách nhiệm chủ yếu của thành phố Thượng Hải, trình bày một số vấn đề quan trọng liên quan đến cải cách mở cửa.Thủ trưởng chỉ rõ; phát triển Phổ Đông không chỉ là vấn đề của Phổ Đông mà còn liên hệ đến vấn đề phát triển của thành phố Thượng Hải, là vấn đề lợi dụng Thượng Hải thành phố phát triển cơ bản vùng tam giác Trường giang và lưu vực song trường giang. Tài chính là hạt nhân của kinh tế hiện đại, tài chính làm tốt, có nghĩa là toàn địa bàn sẽ có cuộc sống tốt. Trước đây Thượng Hải là trung tâm tài chính, là nơi tiền tệ tự do trao đổi, ngày nay cũng cần phải làm như vậy. Trên phương diện tài chính, nước nhà có so sánh được với quốc tế không đầu tiên là dựa vào Thượng Hải.

Thủ trưởng nhấn mạnh: “Cải cách mở rộng cần phải nói nhiều, chỉ một mình tôi thì nói không đủ, Đảng chúng ta cũng cần phải nói, nói vài chục năm. Không được cho rằng, vừa nói đến kinh tế kế hoạch là chủ nghĩa xã hội, vừa nói kinh tế thị trường là chủ nghĩa tư bản, không phải như vậy. Hai bên đều là thủ đoạn, thị trường cũng có thể phục vụ cho chủ nghĩa xã hội. Bế quan tỏa cảng không đưuọc, không kiên quyết mở cửa không được. Nói doanh nghiệp “tam tư” không phải là kinh tế dân tộc, e sợ sự phát triển của nó, thì cũng không tốt. Kinh tế phát triển, không mở cửa thì khó mà làm được. Sự phát triển kinh tế của các nước trên thế giớ cũng đều phải mở cửa, những quốc gia phương tây đều giao lưu với nhau về tiền tệ, về kĩ thuật.”

Thủ trưởng còn nói: Muốn khắc phục một chữ sợ, thì phải dũng khí, việc gì cũng phải thử một lần mới có thể mở ra con đường mới. Thử một lần cũng phải chuẩn bị là thất bại, thất bại cũng không nên căng thẳng. Hy vọng tư tưởng của nhân dân Thượng Hải mở cửa hơn nữa, gan lớn hơn một chút, bước đi sẽ nhanh hơn một chút.

Xem xong báo cáo này, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài tự nhiên liếc mắt nhìn nhau.

Đối với cán bộ thuộc “phái cải cách” Nghiêm Liễu này mà nói, đầy là một tin tức trọng đại rất có lợi. Đặc biệt khiến cho người ta vui là trong đoàn tùy tùng của thủ trưởng, đại danh của Chu tiên sinh bất ngờ có mặt.

Nhưng không chỉ vì mối quan hệ đặc biệt của Chu tiên sinh và Nghiêm Liễu, còn có một điểm nữa, Chu tiên sinh là chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách quốc vụ viện, thủ trưởng phát biển những lời quan trọng như vậy, Chu tiên sinh lại ở đó có nghĩa bài phát biểu của thủ trưởng lần này có khả năng biến thành chính sách cụ thể và là tinh thần văn kiện chủ yếu trung ương.

Đợi đến lúc xem hết thời sự xong, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài lại nhìn nhau lần nữa, cả hai đền đứng lến đi về thư phòng ở trên lầu.

Liễu Tuấn như có phản xạ có điều kiện liền đi ngay sau.

Còn Nghiêm Minh thì có chút do dự.

Giải Anh nhìn sang phía anh ta, muốn anh ta nhanh chóng cùng đi theo.

Vào thư phòng, Liễu Tuấn sóng đôi ngồi xuống, Liễu Tuấn thành thật không khách sáo ngồi đối điện, Nghiêm Minh do dự một chút, Nghiêm Ngọc Thành lườm cậu ta một cái, Nghiêm Minh mới ngồi bên cạnh Liễu Tuấn.

Nghiêm Phi cũng đi theo vào đó, nhưng là bê trà và bày dưa và bánh kẹo. tất cả đã được bố trí xong, Nghiêm Phi mỉm cười với mọi người, rất biết ý đi xuống lầu dưới.

Đã có chị dâu và “mẹ chồng” tương lại đều ở đó, cô ây không muốn ở đó nghe mấy chuyện đại sự quốc gia “nhạt nhẽo buồn tẻ” ấy.

Hơn nữa, nói chuyện với mẹ chống cũng là bổn phận của con dâu, không thể không sơ sót.

Nghiêm Ngọc Thành châm điếu thuốc, mắt đảo qua Nghiêm Minh và Liễu Tuấn một lượt, nói: “Hai con, ai nói trước đi, đối với tin vừa nãy đưa thì thấy thế nào?”

Nõi ra thì đây là lần đầu tiên nói bàn luận quốc gia đại sự vói hai bố con, ít nhiều cũng có chút căng thẳng liền nhìn sang Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười nói: “Anh là anh, lại là lãnh đạo, anh nói trước đi.”

Nghiêm Minh trong lòng buồn một lúc.

Tiểu tư ngươi biết rõ trường hợp như này ta lần đầu tham gia, lại còn chơi chiêu này, thật là không nghĩa khí.

“Vâng, theo con chính sách cải cách mở cửa của nước ta cần tiếp tục bàn luận trước mắt, rồi sẽ nhanh chóng ngừng lại thôi…”

Nghiêm Minh liếm môi, suy nghĩ nói, vừa nói lại vừa nhìn sắc mặt hai vị lão tử, nhìn thấy hai người đều híp mắt vào lắng nghe, cũng không tỏ thái độ gì, gan lại càng lớn hơn.

“Nhật báo nhân dân” ngày 25 tháng 1 có đăng 80% doanh nghiệp quốc doanh hoàn thành hợp đồng bao thầu lượt đầu tiên đúng thời hạn. Bài báo lại không nói rõ không hề tiến hành bao thầu lượt hai nữa. Con thấy, cải cách doanh nghiệp quốc doanh cần tiếp tục sâu hơn nữa. Ngoài ra, cuối năm ngoái, sở giao dịch chứng khoán Thương Hảit chính thức khai trương buôn bán, Thủ trưởng vào lúc này lại phát biểu như vậy, có thể xem đó là một tín hiệu rõ ràng.”

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đều không hẹn mà cũng chậm rãi gật đầu, miệng hơi nở nụ cười.

Mà mặc kệ điều Nghiệm Minh nói đúng hay không, với việc trích dẫn số liệu của tờ báo “Nhật báo nhân dân”, đây đã là rất tốt rồi. Tối thiểu chứng minh anh ta rất chăm chỉ đọc tờ báo này.

Là một phó cục trưởng cục chức năng thuộc khu Tú Thành, đủ khả năng chăm chỉ đọc báo , điều này đã biểu thị một thái độ rồi.

“Tiểu Tử, cậu thấy thế nào?”

Nghiêm Ngọc Thành dồn ánh mắt về phía Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười rồi thốt ra bốn chữ: “Không nên lạc quan”.

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đều ngạc nhiên.

“Tại sao biết được?”

Vẫn là Nghiêm Ngọc Thành hỏi.

Hai người này đều đã làm thường ủy tỉnh ủy, vẫn duy trì thói quen cũ, do Nghiêm Ngọc Thành dẫn đầu.

“Thái độ của Thủ trưởng rất trong sáng, nhưng con cho rằng cuộc thảo luận lớn trước mắt sẽ không kết thúc ngay được, vẫn còn duy trì một thời gian. Nếu không thì, Thủ trưởng cũng sẽ không nói, chỉ một mình ông ta nói thì chưa đủ, đảng chúng ta cũng phải nói, phải nói vài chục năm nữa. Có thể thấy ở tầng lớp cao nhất, sự khác nhau sẽ cùng tồn tại, Thủ trưởng cũng gặp lực cản không nhỏ rồi.”

Đây cũng chính là trí tuệ của người trên.



Mỗi lúc gặp phải chuyện khác nhau quan trọng, thì phải sử dụng biện pháp từ dưới lên trên. Đầu tiên làm từ dưới nóng lên, tạo thành sự thật, đến lúc nhìn lại, rốt cuộc có cách nào là đúng, cách nào cần cái tiến. Như vậy, rất nhiều tranh luận cũng sẽ được giải quyết, sẽ không có tranh luận nữa. Đứng trên tầng lớp cao nhất của cả đất nước mà nói, đây không phải là sách lược chính xác nhất, anh minh nhất, thực hiện nhiều lần hiệu quả cũng ngoài dự đoán.

Trong trường hợp đó, cụ thể đến từng bộ cục thậm chí là lúc cụ thể lên một người nào đó, Người ăn con cua đầu tiên là người cần có dũng khí lớn nhất, không chỉ cần dũng khí mà còn phải như thủ trưởng vừa nói, phải chuẩn bị thất bại.

Mà trên quan trường, một lần thất bại, đặc biệt trắc trở nghiêm trọng, có thể không dễ dàng hoãn lại. Chưa chắc sau đó chứng minh ngươi là chính xác, là có thể được bồi thường đủ lại. Mặt đối lập luôn luôn sẽ tận dụng hết sức cơ hội này, “mạnh mẽ truy đến cùng đường”. Sau khi sự việc được chuyển rời, thì là nội bộ có vấn đề, có thể có một số người không tình nguyện nhìn thấy ngươi làm lại lần nữa. Tối thiếu, ngươi muốn làm lại thì có người sẽ có người khiến cho ngươi rời vị trí. Ai lại tình nguyện dễ dàng bỏ vị trí của mình đây?

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài lại nhìn nhau, hỏi: “theo phân tích của cậu, sự việc sẽ phát triển thế nào?”

Theo phân tích của tôi, sao thì cũng phải đợi đến năm sau.

Tuy nhiên lời này, Liễu Tuấn không dám trực tiếp nói ra. Trước mặt Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, mọi việc phải nói rõ nguyên nhân kết quả, nếu không hai vị này hoàn toàn không hiểu cho, lại còn nảy sinh hoài nghi.

“Vâng, sau khi tình hình biến đổi ở Đông Âu, tấng lớp cao nắm bắt rất chặt diễn biến phản hòa bình. Theo con, tình hình Liên Xô bây giờ càng quá đà. Gorbachev (gooc ba chốp) sau khi lên nắm chính quyền, nói là làm cải cách “nhân tính hóa” gì đó, nhưng hành sự của người này do dự thiếu quyết đoán, thiếu trí tuệ chính trị và sự quyết đoán của người lãnh đạo cao nhất, nắm giữ cả đất nước trong tay cũng xảy ra nhiều vấn đề. Trong tầng lớp cao nhất đều có người mâu thuẫn với ông ta. Hơn nữa là thân tín một tay ông ta đề bạt. Theo con, Liên Xô bây giờ hết sức nguy hiểm, chỉ trong vòng một hai ngăm là xảy ra biến cố. Đến lúc đó, tranh luận trong nội bộ Đảng chúng ta càng kịch liệt. Vì thế hiện giờ không thích hợp để làm động tác lớn.”

Liễu Tuấn bỏ qua sự vụ trong nước, mà nói đến tình hình quốc tế.

Liên Xô là quốc gia xuất hiện chủ nghĩa xã hội sớm nhất, cũng đang tiến hành cải cách từ trước đến nay chưa từng có. Sự kiên trọng đại nảy sinh ở đất nước này, từ trước đến nay đều có tầm ảnh hưởng hết sức to lớn.

Về phần tối thiểu sau một năm, cuộc thảo luận này trong nước mới có kết quả cuối cùng, đây không phải là tự mình phân tích mà là theo sự tiên tri cua Liễu Tuấn.

Nghiêm Ngọc Thành nghĩ một lát rồi nói: “Cũng có lý!”

Liễu Tấn Tài cũng hơi gật đầu.

“Bác Nghiêm, bố, nói về tình hình trong tỉnh của chúng ta đi. Việc quảng trường Thiên Mã, điều tra thế nào rồi ạ?”

Nghe Liễu Tuấn trực tiếp nhắc đến quảng trường Thiên Mã, Nghiêm Minh hết sức ngạc nhiên. Anh ta cứ tưởng theo vào đây, đơn giản chỉ là nghe hai bậc tiền bối răn dạy.

Không ngờ lại có thể nghiên cứu thảo luận “đại sự như này”!

“Nghiêm Minh, sau này hễ là sự việc thảo luận ở nhà, đều không được nói ra bên ngoài. Coi như là giữ bí mật cho mẹ con, cho Diệp tử, hiểu chưa?”

Nghiêm Ngọc Thành rất nghiêm túc nói với con trai.

Nghiêm Minh lập tức gật đầu, trong long cảm thấy rất vui mừng.

Nghiêm Ngọc Thành nói như vậy, chính là chính thức cho phép cậu ta tiến nhập vào vòng tròn trung tập Nghiêm Liễu. Cậu ta vốn là con trai của Nghiêm Ngọc Thành, được như vậy thì cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà nghĩ đến trước đây Nghiêm Ngọc Thành chẳng hề quan tâm đến cậu ta, đây chính là một bước tiến bộ rất lớn lắm rồi.

“vấn đề của quảng trường Thiên Mã, chắc chắn là rất nghiêm trọng rồi.”

Nghiêm Ngọc Thành uống một hớp trà chậm rãi nói.

“Nghiêm trọng đến mức nào? Hồ Vi Dân có giữ được chủ không?”

Liễu Tuấn không một chút giấu diếm, hỏi hết sức thẳng thắn.

“Khó!”

Nghiêm Ngọc Thành lắc đầu, cũng trả lời trắng ra.

Liễu Tuấn nghĩ một lúc, nói: “Vậy Hồ Vi Dân có thể ở lại tỉnh N không? Mấu chốt là xem thái độ của Trương Quang Minh?”

“Vì sao thế?”

Từ nãy đến giờ chưa nói câu nào, giờ Liễu Tấn Tài bỗng nhiên hỏi, đồng thời ánh mắt lướt qua con trai và con rể của mình.

Liễu Tuấn cười nói: “Trong tỉnh, bác Liêu đã rất thế lực rồi, không thích hợp phát biểu ý kiến trong vụ này. Trương Quang Minh làm tỉnh trưởng được hơn một năm, cũng phải tìm cơ hội để lập uy, tiện thể cũng phải kéo vào người trụ cột của mình lên chứ. Một mũi tên trúng hai đích.”

Nghiêm Ngọc Thành cười, quay đầu về phía Liễu Tấn Tài nói: “Tấn Tài, ban ở thành phố Bảo Châu, ông thử nghĩ kĩ xem.”

Trước và sau tết, trong những ngày này, lầu số một viện thường ủy tỉnh ủy thành phố Bảo Châu đón rất nhiều khách. Rất nhiều những khuôn mặt trước kia khó gặp cũng lần lượt lộ diện, đến chúc tết bí thư Liễu.

May mà từ khi Liễu Tấn Tài đảm nhiệm bí thư huyện ủy, tình hình kiểu này cũng càng ngày càng nhiều, Nguyễn Bích Tú sớm đã chuẩn bị. Không chỉ đồ tết chuẩn bị rất đầy đủ, lại còn dẫn theo Giang Hữu Tín và vợ chồng Liễu Hoa đều đến ở đó, lại thêm Liễu yên và Nghiêm Phi, bày ra một thế trận sẵn sàng đón tiếp.

Thực tế thì Nghiêm Minh và Liễu Diệp cộng thêm bảo mẫu, đều ở lại thành phố Đại Ninh ăn tết, Nghiêm Phi liền bị “đi đày” đến nhà chồng rồi.

Phong tục thành phố Bảo Châu, con dâu chưa về nhà chồng, trước khi kết hôn một hai năm, đều ăn tết ở nhà chồng. Nghiêm Ngọc Thành tuy đã là phó bí thư tỉnh ủy, trong xương cốt vẫn là người Bảo Châu, cũng không thể ngăn trở được.

Nghĩ đến Nghiêm Ngọc Thành từ trước đến nay hết sức quy củ, người dám đến thăm nhà ông ta ít hơn rất nhiều so với người đến thăm nhà Liễu Tấn Tài. Vì thế Giải Anh cơi bảo mẫu tương trợ, cũng đủ ứng phó rồi.

Trong tỉnh vừa mới điều tra vấn đề quảng trường Thiên Mã, nhân vật nhạy cảm chính trị thành phố Bảo Châu cũng ý thức được điều này. Nếu Hồ Vi Dân sụp đổ, thì bảy tám phần là Liễu Tấn Tài sẽ lên thay bí thư thành ủy Đại Ninh.

Năm ngoái Liễu Tấn Tài đã tiến vào thường ủy tỉnh, tiếp thay bí thư thành ủy Đại Ninh chỉ có thể coi là chuyện bình thường. Liêu Khánh Khai nên sớm có dự định này. Theo sự điều đi ra khỏi thành phố Bảo Châu của Liễu Tấn Tài, vậy tân ban thành phố Bảo Châu tổ thành như thế nào, sẽ trở thành một việc gây chú ý nhất cho cán bộ thành phố Bảo Châu.

Mặc dù đại đa số đều biết Hồ Vi Dân có một chỗ dựa vững chắc, Liễu Tấn Tài cũng không nhất định sẽ điều nhận chức đó. Chẳng qua việc này là cần thiết phải làm trước. Đợi tất cả bình ổn lại chạy thì rau hoàng hoa cũng đã nguội rồi.

Bất kể Liễu bí thư có bị điều đi hay không, cũng chỉ có lợi mà không hại.

Còn bí thư Liễu có thể nắm ngươi một hồi không phải sao?

Đối với lòng dạ những người như này, trong lòng Liễu Tấn Tài không nói rõ ràng ra. Chỉ cười hì hà mà tiếp đãi khách đến. Nói trời nói đất, nửa điều cũng không dính dáng đến vấn đề chuyển rời nhân sự.

Điều này cũng rất bình thường, lên được địa vị như Liễu tấn Tài, những chủ đề nhạy cảm như vậy sao có thể thuận miệng nói bừa được?

Nhưng mà với nhà thông gia của con trai minh thì điều gì cũng có thể nói được.

Lúc đêm khuya mọi người chìm vào giấc ngủ, thư phòng biệt thự số một vẫn còn sáng đèn. Hai bố con Liễu gia ngồi đối diện nhau, trên bàn trà có bày thuốc Trung Hoa. Ăn tết thanh liêm như bí thư Liễu cũng phải hút vài điếu.

“Bố, bí thư thành ủy Bảo Châu, bố định cho ai lên?”

Liễu Tuấn thuận miệng hỏi.

Liễu Tấn Tài mỉm cười: “Bố định cho ai lên thì có thể cho ai lên sao? Bí thư Liêu cũng không dám khẳng định.”

Liễu Tuấn cười nói: “giờ không nói Liêu Khánh Khai, bố dù sao cũng phải có người được chọn đề cử chứ. Bố, để con nói, một tay của thành phố Bảo Châu không thế do tỉnh điều xuống được, không thì chính sách trước sau rất dễ không nhất quán.”
Tất nhiên đây cũng chính là lý do bàn ra trước mắt.

Nói lý ra lý do chính là thành phố Bảo Châu thì thành phân quan trọng là Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, có thể nói hệ Nghiêm Liễu này tuyệt đối không dễ cho người ngoài nhúng tay vào.

Rất nhiều đại lão tầng lớp cấp cao hơn trong việc chọn người ở cấp dưới đều rất chú ý xây dựng “căn cứ địa”. Một là nhân vật tầng lớp cao cũng cần sự cổ vũ mạnh mẽ từ phía dưới, hai là cũng có một nơi có thể hoàn toàn yên tâm để bồi dưỡng và đào tạo cán bộ chính qui, đặc biệt là những cán bộ trẻ tuổi có tiền đồ, giai đoạn khởi điểm tốt nhất là có thể bồi dưỡng trong khu vực mình100% nắm trong tay.
“Thế quan điểm của con thế nào?”

Liễu Tấn Tài hỏi ngược lại.

Đây cũng là cách bình thường hai bố con nói chuyện với nhau.
Bởi vì nói đến sự ủng hộ của tỉnh ủy, Thạch Vinh Hiên rõ ràng không thể so sánh với Đường Hải Thiên.

“Con thấy, tốt nhất là bác Đường lên.”

Liễu Tuấn vững vàng đáp, có vẻ như đã tính sẵn trong lòng.

Nói về lý lịch, Đường Hải Thiên kém hơn Thạch Vinh Hiên, tuy nhiên mức độ cũng không nhiều. Đặc biệt kinh nghiệm của Đường Hải Thiên rất toàn diện, bất luận là công tác đảng vụ hay công tác hành chính, đều có thể làm được, nắm giữ một kinh nghiệm về chính vụ và đảng vụ hết sức phong phú. Ông ta đảm nhận bí thư thành ủy, cũng không có gì bất ngờ. Thạch Vinh Hiên cũng không thể phản đối được.
Hơn nữa chủ yếu là Đường Hải Thiên lên làm bí thư thành ủy Bảo Châu, có nghĩa là hệ Nghiêm Liêu vẫn nắm giữ thành phố Bảo Châu trong tay như cũ, rất tốt với việc ổn định đội ngũ cán bộ nòng cốt Bảo Châu.
Bởi vì nói đến sự ủng hộ của tỉnh ủy, Thạch Vinh Hiên rõ ràng không thể so sánh với Đường Hải Thiên.

Dù từ sau khi Chu Bồi Minh lùi về tuyến hai, Thạch Vinh Hiên hoàn toàn hướng về hệ Nghiêm Liễu, tuy nhiên so với mức độ tri âm của Đường Hải Thiên với Nghiêm Liễu thì không thể bằng được.

Nếu trong hai người phải chọn một thì Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài sẽ chọn Đường Hải Thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.