Chương trước
Chương sau
Rừng rậm lớn và đầm lầy Calais là một phần trong khu di tích rừng nguyên sinh khổng lồ của Ares, hơn nữa khoảng cách từ đây đến Ares còn gần hơn cả khu đầm lầy Calais.
Là khu vực bảo tồn được tình trạng nguyên sinh của Ares, nơi đây và đầm lầy Calais đều có rất nhiều dị thú tinh tế sinh sống, chẳng qua cấp bậc dị thú không đồng đều và không đặc biệt cao mà thôi. Với lại, dù sao tinh cầu này cũng có một trường quân đội Ares uy danh hiển hách canh giữ. Vì thế, ngoài những người thăng cấp muốn đến đây đi săn như Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương, ở đây có rất ít thợ săn tiền thưởng hoặc binh đoàn lính đánh thuê lui tới.
Mà lúc này, trong khu rừng rậm, có một cơ giáp màu đỏ đang cấp tốc chạy trốn, có thể nhìn thấy loáng thoáng trên máy có huy chương màu đen đại diện cho cơ giáp của trường quân đội Ares!
Vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây? Bay vội vàng như thế rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Đương nhiên, đối với chiến sĩ lái cơ giáp mà nói, bây giờ không phải là lúc rảnh rỗi giải thích, lúc này trên màn hình đang hiển thị chấm sáng không ngừng nháy biểu thị tín hiệu cầu cứu của đồng đội.
Chỉ là lúc phát ra tín hiệu cầu cứu, một cơ giáp màu đỏ đột nhiên giẫm phải mặt đất nền xốp, cơ thể nhất thời đảo nghiêng, vô số dây leo từ bốn phương tám hướng chui ra, tự động cuốn chặt người cơ giáp. Liền sau đó, khi người lái còn chưa kịp phản ứng, một dây leo khác đột nhiên gây ra sóng rung động tần số cao, tuy rằng cơ giáp của Ares được phối trí rất tốt, song cũng không phải đối thủ của tần số sóng này, rất nhanh khoang điều khiển đã vang lên tiếng cảnh báo, còn cơ giáp nháy mắt mất đi khả năng hành động.
“Đê tiện!” Du Mẫn thở hổn hển bò ra khỏi khoang điều khiển, quát với mấy người đang chậm rãi đi đến cơ giáp của mình: “Một lũ đàn ông không biết co đầu rụt cổ ở chỗ nào, không dám đối mặt thì thôi đi, dám dùng cái bẫy dành cho dị thú có tính nguy hiểm cao đối phó bọn tôi, thật quá đê tiện!”
Thì ra, vì có để đề cao khả năng tác chiến của đồng đội cùng của bản thân mình, ngoài Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh vì chuyện nào đó mà đến muộn một hôm, mười người còn lại đều bị Thanh Mộc ném vào trong doanh trại trong cánh rừng rậm này để tiến hành huấn luyện bí mật.
Nội dung của cuộc huấn luyện rất đơn giản, chỉ cần lấy mười người làm đối thủ, bên nào bắt được số đông sẽ chiến thắng, bên thắng sẽ được ngủ trong doanh trại ngay đêm đó.
Vốn dĩ khu rừng này tuy không có dị thú cấp bậc cao, thế nhưng người ta không có chất lượng thì lại có số lượng, cho dù không gây thương vong cho đối phương, song cả một đám cùng xông lên như thế, cũng có thể tạo ra bóng ma tâm lý. Đặc biệt là với những dị thú có ý thức lãnh địa trong khu rừng này mà nói, chỉ cần phát hiện có con người tiến vào, đều sẽ bị coi là kẻ địch của nó.
Mà doanh trại trong khu rừng là nơi duy nhất không bị dị thú xâm chiếm.

Thực ra, diện tích doanh trại chiếm cứ vẫn rất lớn, đừng nói mười mấy người, đến trăm người cùng ở cũng không thành vấn đề.
Chỉ là, dựa theo ý của Thanh Mộc, người thua sẽ mất quyền sống trong đó, cũng có nghĩa tối đó bắt buộc phải ngủ ở bên ngoài, phải cảnh giác cao độ cao độ khi người khác ngủ say ở bên trong, đồng thời còn phải chịu sự quấy rối, đuổi đánh của đám dị thú nữa.
Có được quyền sẽ được ngủ nghỉ thỏa thuê trong tối đó, lại còn có người canh gác hộ, kết quả này quả thực không thể không khen mạnh. Nghe xong lời dụ dỗ của Thanh Mộc, đừng nói mười người Du Mẫn, cho dù đối thủ của họ là mười người của Phá Ma cũng không khỏi toát ra suy nghĩ nhất định phải thắng.
Sau khi bọn Du Mẫn nhận ra phản ứng của đối phương, cũng nhanh chóng phản kích, thừa thắng xông lên. Tuy Thanh Mộc từng tuyên bố những người này đều do y cố tình mới đến tham dự, mà ban đầu mọi người vẫn có chút thấp thỏm không yên.
Tuy nhiên, suy cho cùng bọn Du Mẫn đều là nghé con không sợ hổ, mà huống hồ, là nhóm người vượt qua được vòng thi khảo hạch của Ares, bọn họ vẫn thực sự có lòng tin với khả năng của mình.
Còn mười người trước mắt kia, thần thái động tác đều mang vẻ rất thong dong, thái độ cư xử càng làm bọn Du Mẫn thêm tự tin. Có lẽ, cho dù Thanh Mộc tự tìm người đến giúp đội họ huấn luyện, thực lực chênh lệch cũng sẽ không quá lớn, nếu không sẽ rất đả kích người.
Thế nhưng, đương lúc Thanh Mộc tuyên bố trận đấu bắt đầu, mọi người đều chạy vào trong rừng rậm, bọn Du Mẫn mới nhận ra đội họ đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Khi bắt đầu chưa đầy nửa phút, Lawson có thực lực yếu nhất đội là người đầu tiên bị tóm, còn những người còn lại cũng mới khởi động xong cơ giáp tiến vào trong rừng, người hành động mau lẹ như Norman hay Lâm Dược cũng mới tiến vào vùng trung địa, chưa kịp tới gần đối phương.
Liền sau đó, bọn họ nhận được tín hiệu cầu cứu của đồng đội, có thể nói Du Trạch là người đáng tin tài giỏi trong đội ngũ, vậy mà đến cậu ta cũng phải không thể không phát tín hiệu cầu cứu, những người khác đương nhiên sẽ không nghi ngờ, đồng đội cách cậu ta gần nhất lập tức hành động đi cứu viện, mà Du Mẫn chính là một trong số đó.
Ai biết, đi được nửa đường, đã đụng phải cái bẫy kẻ địch bố trí giăng ra.
Sau khi Du Mẫn bị trói chặt đưa đến chỗ đối phương mới phát hiện anh hai nhà mình cũng bị trói ngồi ủ rũ ở đó.
“Có thể nói tín hiệu cầu cứu vừa này là do bọn họ dùng cơ giáp của anh phát ra, mục đích là để câu bọn em mắc mưu?” Du Mẫn thở phì phò nhìn đám người kia: “Quá vô sỉ đê tiện! Dám dùng thủ đoạn đê hèn như vậy!”
Kỳ thực, Du Mẫn không biết vì nghĩ đến cô là phái nữ nên phương pháp đối phó cô đã khá nhẹ nhàng rồi. Mà cách bọn họ không xa, đồng đội khác của Du Mẫn không phát hiện bình xăng của cơ giáp đã bị người lặng lẽ chui vào đốt cháy, động cơ bị nóng, cơ giáp suýt nữa đã báo hỏng hoàn toàn. Hoặc cơ giáp bị dính mùi hương hấp dẫn dị thú, kết quả bị đám dị thú rượt suốt dọc đường, bị bắt làm tù binh tương đương với cứu người đó.
Song thê thảm nhất chính là Lâm Dược, là người có tính cảnh giác cao hơn người khác đồng thời thực lực của bản thân cũng thuộc dạng cao nhất, lúc đầu anh vẫn hành động cùng Norman, ai biết được, Norman này là một tên không đáng tin, rất nhanh bị người khác lập bẫy tách khỏi anh.
Lâm Dược dựa vào kinh nghiệm của chính mình, thành công thoát khỏi các loại bẫy rập trong suốt quãng đường, thế nhưng làm anh căm phẫn là vì là người duy nhất may mắn còn tồn tại của đội ngũ, cho nên mười người đội đối phương cùng bao vây, trực tiếp ra tay đánh hội đồng anh.
Khi chân chính giao đấu với những người này, Lam Dược mới giật mình nhận ra, thực lực của họ mạnh hơn anh không phải nhiều mà là rất nhiều.
Vì thế trong tình hình một chọi mười, còn là những tay lão làng, Lâm Dược chẳng mấy chốc bị quật ngã, sau đó bị trói gô lại, cùng bị bắt đến bên trong doanh trại của đối phương.
“Năm phút,” Thanh Mộc ngồi cạnh đống lửa bên trong doanh trại, nhìn mười người kia, cười tươi lắc đầu: “Tôi vốn tưởng các cô cậu có thể kiên trì được mười phút, nay có vẻ tôi coi trọng các cậu rồi.”
Lời này của Thanh Mộc lập tức chọc đến lửa giận của Du Mẫn: “Rõ ràng thầy đã tuyên bố là đối chiến. Nhưng từ đầu tới cuối, ngoài đánh với Lâm Dược thì bọn họ toàn gài bẫy bắt bọn em. Thực sự quá đê tiện!”
“Đê tiện?” Thanh Mộc đứng dậy đi đến đối diện bọn họ, liếc nhìn những người khác: “Các cậu cũng cho là vậy?”
“Ít nhất phải được thực chiến chọi cứng một lần, em mới chấp nhận chứ không phải không phục như thế này.” Lance cũng bị sập bẫy, chỉ có điều cậu ta bị treo ngược lên, lát sau mới được thả xuống, mãi đến lúc này, Lance vẫn còn hơi say say, song cũng không ngăn được tiếng càu nhàu của cậu ta.
“Thực chiến? Chẳng nhẽ vừa nãy không phải thực chiến à?” Thanh Mộc liếc nhìn về phía Lâm Dược: “Đổi câu khác nhé, cậu cảm thấy khi đổi thành đánh tay đôi thực sự, cậu nghĩ các cậu có cơ hội thắng không?”
Lâm Dược rất thẳng thắn lắc đầu: “Chúng em chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ.”
“Cho dù có thua, cũng phải thua cho đúng kiểu.” Du Mẫn không khỏi lầm bầm một tiếng.
Thanh Mộc nghe thấy tiếng cô nói, đột nhiên cười lạnh: “Tôi chưa bao giờ biết, hóa ra các cậu còn muốn giữ tí mặt mũi đáng thương vô cùng kia trong khi đang chiến đấu đấy.”
“Bọn em không có vì mặt mũi gì hết, nhưng thầy đã tuyên bố là so đấu, là chiến đấu, chứ không phải đấu với những thủ đoạn đê tiện, em sẽ không thừa nhận chuyện này đâu.” Du Mẫn không phục nói.
Thanh Mộc nghe xong, lại không khỏi cười lạnh một tiếng: “Xem ra vài năm nay, bất kể là mặt dạy học hay chiêu gọi học viên, Ares đã lạc hậu đi rất nhiều rồi nhỉ. Nên nói, đến tận giờ các cậu vẫn dậm chân tại chỗ chưa ý thức được rằng, kể từ khi bắt đầu nhập học Ares, các cậu không chỉ đơn thuần là một học viên của một trường quân đội, hay đứa con bảo bối ngoan ngoãn của ba mẹ nữa, mà trên hết các cậu là những chiến sĩ dự bị, theo sau mới là các thân phận khác, rõ chưa?”
“Nhưng mà, hiểu được những thứ này thì có liên quan gì đến trận đấu hôm nay?” Jean ngây ngô nhìn Thanh Mộc, đối với những khái niệm này, cậu ta căn bản không hề hiểu.
Thanh Mộc thở dài một hơi, những đứa trẻ này, chẳng lẽ nói, chúng đều không được bồi dưỡng vững chắc những kiến thức căn bản sao? Lẽ nào tỉ lệ tử vong của lớp tốt nghiệp của Ares dần tăng cao của mấy năm gần đây, đều là vì chính tư tưởng này? Vậy chẳng khác nào đẩy đám học viên vào chỗ chết.
“Có nghĩa là với tư cách làm một chiến sĩ, hay tướng lĩnh, sau lưng các cậu là tổ quốc của mình, thứ các cậu bảo vệ là người thân của mình, vì thế, mục đích duy nhất trên chiến trường chính là chiến thắng, sau đó sống sót tụ tập với những người có cùng suy nghĩ. Mà để đạt được mục đích này, mặt mũi có thể làm được sao? Còn sử dụng những thứ như bẫy rập mà các cô cậu cho là đê tiện kia mà thắng được, sống được, thì vẫn sẽ cần được tạo ra, hiểu chưa?”
Lời của Thanh Mộc đối với những người từng trải như Norman hay Lâm Dược mà nói, đại khái có chút thông suốt, còn với đám tân sinh, lại có cảm giác tam quan hoàn toàn bị phá vỡ.
Chuyện này cũng không thể trách bọn họ, những sự kiện hay nhân vật từng trải, trường quân đội Ares, hay quân bộ, những tướng lĩnh mà tân sinh được nghe, được biết đều đã được thần thoại hóa.
Sống dưới sự vinh quang chói lọi của họ, tân sinh chỉ có thể nhìn thấy vẻ rực rỡ bên ngoài, chứ căn bản không hề biết, những thứ gì được che đậy sau những chiến tích lừng lẫy này.
Ở trường quân đội Ares, bọn họ chỉ được học những thứ bài bản, trở thành một chiến sĩ đủ tư cách, sau này nhận lấy trách nhiệm cùng gánh nặng của đế quốc.
Chỉ có điều, một khi bọn họ tiến vào chiến trường, hơn nữa khi tự thể nghiệm cái gọi là sinh tử, bọn họ mới hiểu ra, trên thế giới này không có đúng và sai hay tốt xấu mãi mãi.
Có lẽ bây giờ phương pháp này làm bọn họ tự thấy là đê tiện, nhưng trong chiến tranh, nó sẽ trở thành càn khôn thay đổi vận mệnh của cả một cuộc chiến.
“Thế nhưng…..” Du Mẫn vẫn lắc đầu không tin, cô căn bản không được dạy những lời giống của Thanh Mộc trong nền giáo dục của Đế Quốc, hay chính cuộc đời cô cũng chưa từng nghe nói hay thể nghiệm đến, vì thế Du Mẫn không thể chấp nhận: “Chỉ vì những mục đích đó là dùng các loại phương pháp đê tiện, thực sự là, là quá, quá……”
Nói đến cuối, chính Du Mẫn cũng không biết hình dung cách nghĩ của mình như thế nào, là quá không thích đáng, quá không phù hợp, bất kể nói theo kiểu gì cũng chỉ thấy lý do rất không đáng tin.
Tất cả những điều này chứng minh, cách nói của Thanh Mộc thực sự rất chính xác, mà sự thật cũng đúng là vậy.
“Nếu các cô cậu vẫn không thể lý giải được,” Thanh Mộc đổi sang cách khác: “Giờ tôi hỏi các cậu, trận đánh này ai là người thắng, vì sao có thể thắng? Chẳng nhẽ trước khi các cô cậu xoa tay muốn đấu cùng bọn họ, chưa từng nghĩ nhất định phải thắng sao?”
Vì thế, bọn họ rốt cuộc bị Thanh Mộc thuyết phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.