Chương trước
Chương sau
Cửa hang bị chặn?
Uy lực của tuyết lở lớn thế ư?
Tất cả mọi người không khỏi cảm khái, đột nhiên lúc này một tiếng rên vang lên, tiếng “Cốp” nối tiếp sau đó, Tần Phi Tương rốt cục không thể cầm cự, té xỉu.
“Tần Phi Tương!” Thạch Lan chạy vội qua, kiểm tra một chút, đúng là vì mất máu quá nhiều nên mới ngất, song tuy chưa nguy hiểm đến tính mạng nhưng sắc mặt Thạch Lan xấu đi rất nhiều: “Tình trạng cực kì xấu, sợ sẽ không cầm cự được lâu.”
Kỳ thực ngay từ đầu tình trạng cơ thể của Tần Phi Tương đã rất xấu, chẳng qua do y cố tình không để ai biết mà thôi. Bởi nếu y nói ra, mọi người sẽ bị hoảng, chính vì thế Tần Phi Tương mới cố gắng cầm cự đến hiện giờ, còn nay vì không thể cầm cự nên y mới ngất đi.
“Giờ phải làm gì? Cửa hang bị chặn, tôi nhớ tôi còn chút mìn nổ này, hay chúng ta cho nổ cửa hang?” Lawson đề nghị.
Thạch Lan lắc đầu: “Không biết dạng địa chất thì không được. Đừng tự tiện hành động nguy hiểm như thế thì hơn.”
“Nhưng, Tần Phi Tương đã như thế, chúng ta phải tính sao? Chúng ta phải tìm được đường ra mà.” Lawson tha thiết nhìn Thạch Lan.
Không riêng gì Lawson, nay Tần Phi Tương đã ngã xuống, làm thằng bạn tốt nhất của y, đồng thời là người mưu trí nhất, Thạch Lan lập tức trở thành người bị mọi người nhìn vào. Khiến Thạch Lan nhất thời cảm thấy mình phải gánh vác quá nhiều, thú thực thì Thạch Lan cũng na ná như Chung Viễn Thanh, đều là những người thích dùng thủ đoạn, song Chung Viễn Thanh có khí chất lãnh đạo còn Thạch Lan là mưu sĩ.

Thế nên, bị mọi người nhìn như vậy, Thạch Lan cũng mênh mang, không nghĩ được gì, đồng thời cũng quên mất việc phải vỗ về lòng người trước tiên.
Ngay tại lúc mọi người chìm vào im lặng, dần dần mất lòng tin và cả dục vọng muốn sống.
Một tiếng “Ầm” vang lên trên đầu tất cả, đất đá với bụi bặm bay tứ tung, mọi người không hẹn cùng quay đầu, nhắm chặt mắt. Rồi “ùm” một tiếng, tiếng một vật nặng rơi xuống nước, bọt nước nóng bay tung tóe vào mọi người, khiến tất cả ướt như chuột lột.
Hãy may đây là nước suối nóng chứ không mọi người mà bị giội nước ở một nơi lạnh, ước chừng tất cả sẽ nói lời tạm biệt với thế giới này mất.
Đợi đến khi đã im ắng, bọn Thạch Lan mới quay đầu nhìn, một cơ giáp đen kịt đang nổi trên mặt hồ nước nóng.
Sao có một cơ giáp không biết từ đâu đột nhiên giáng trần thế này nhỉ?
Ngay lúc mọi người hãy đang ngây ngẩn, bên trong cơ giáp chợt bật mở, khoang điều khiển hiện ra, một bóng người nhanh nhẹn chui ra. Thời điểm mọi người chưa kịp phản ứng, người đó đã chạy đến bên Tần Phi Tương, ôm đầu và nhìn kĩ y, sau khi nhận ra Tần Phi Tương không có nguy hiểm, người đó mới thở dài nhẹ nhõm.
“Cậu…..Chung Viễn Thanh?” Thạch Lan bị dọa sợ, nhất là khi hắn chưa kịp phản ứng, thì Tần Phi Tương trong tay mình đã bị người ta cướp mất. Thạch Lan kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, đang định cướp y lại thì chợt nhận ra đó là Chung Viễn Thanh.
“Cậu vào bằng cách nào….Ầy, chắc cậu không cho cơ giáp đâm sầm vào lòng núi đấy chứ.” Thạch Lan cảm thấy từ sau khi tiếp xúc với Chung Viễn Thanh, chỉ số thông minh của hắn không đủ nữa rồi, trên thân cơ giáp kia đầy vết va chạm ra đấy đã chứng minh tất cả rồi còn gì.
Chẳng qua, Thạch Lan không thể không thừa nhận, sự xuất hiện của Chung Viễn Thanh đã làm hắn thoát khỏi căng thẳng.
“Á? Thạch Lan có bảo không biết địa chất nên không thể có hành động nguy hiểm mà? Sao cậu lại đâm thẳng vào thế?” Jean tò mò hỏi Chung Viễn Thanh.
“Em tôi thế nào rồi? Các cậu đến hết doanh địa chưa?” Vừa thấy Chung Viễn Thanh, Du Trạch mặt than cũng không khỏi mở miệng hỏi.
Chỉ tiếc, Chung Viễn Thanh bây giờ đều ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả vấn đề, hắn cứ nhìn Tần Phi Tương đang nhắm chặt mắt, khẽ khàng run rẩy sờ lên khuôn mặt tái nhợt của y.
Tại lúc trông thấy Tần Phi Tương nằm đó với khuôn mặt trắng bệnh, chớp mắt Chung Viễn Thanh thực sự cảm thấy tim mình đã ngừng đập, nó thắt lại, tưởng như có ai đó đang bóp chặt trái tim hắn, đau lòng, rất đau, hắn đau đến nỗi không thể hít thở.
Mãi đến khi khẳng định Tần Phi Tương chỉ đang ngất xỉu, hắn mới bình ổn lại.
Một lát sau, Chung Viễn Thanh như đã dần bình tĩnh lại, hắn nhìn xung quanh: “Các cậu cứ ngồi ngu ở đây lâu thế à? Không nghĩ ra được biện pháp nào có ích hay phát tín hiệu cầu cứu sao?”
Nghe Chung Viễn Thanh nói vậy, tất cả đều rụt cổ, giọng nói của hắn không lớn song cứ gằn từng tiếng, khiến mọi người bất giác thấy chột dạ.
Chung Viễn Thanh nói không sai, ở đây tốt xấu gì cũng có năm tên đàn ông, trước vẫn ỷ vào có Tần Phi Tương, nhưng giờ y ngã rồi, cả bọn nhất thời như bị ruồi bọ xông đầu, thậm chí có người còn sinh ra cảm xúc tuyệt vọng, mãi đến khi Chung Viễn Thanh xuất hiện, bọn họ mới như tìm được chỗ dựa.

Tất cả mọi người chưa bao giờ nghĩ phải tự dựa vào sức của mình, bạn hỏi vì sao ư? Bởi vì, trong suốt cuộc đời mình, bọn họ sẽ có mấy lần gặp được những người như Tần Phi Tương với Chung Viễn Thanh trên thế giới này cơ chứ. Bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện an tâm dựa vào người khác chỉ làm mình càng thêm yếu đuối rồi tự đánh mất bản thân. Bọn họ cùng chung đội ngũ, song bất kể lúc nào Chung Viễn Thanh với Tần Phi Tương đều chưa tự ý quyết định mà luôn đem vấn đề cho tất cả cùng thảo luận. Để làm gì ư? Đó là vì hai người hy vọng mỗi người trong đội đều có thể tự gánh vác, chứ không phải như bây giờ… Cho nên có thể nói, khoảnh cách để tất cả trưởng thành hãy còn rất xa.
“Tại bọn tôi. Nhưng, cơ giáp bị cậu đụng hỏi rồi, chúng ta thoát bằng cách nào đây?” Thạch Lan là người tỉnh lại đầu tiên, hắn nhìn đài cơ giáp kia, khói trắng đang bốc lên kèm theo mùi dầu máy gay mũi, điều này đã đủ chứng minh, cơ giáp này hỏng rồi, đối với một chiếc cơ giáp mà nói, một khi cảnh báo hỏng vang lên cũng đồng nghĩa nó đã mất đi giá trị vốn có.
Chung Viễn Thanh nghe thấy lời của Thạch Lan, ngẩng đầu: “Không sao, sẽ có người qua cứu chúng ta.”
Tất cả mọi người đều cùng ngẩng đầu nhìn cái lỗ to tổ chảng, từ lỗ đó bọn bọn họ có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng ở bên ngoài, thậm chí còn có vài bông tuyết khẽ bay vào.
Nhưng, nếu không nhớ lầm thì Corpach hiện tại gần như là chốn hoang vu không người, đồn lính đóng quân cũng cách hàng chục ngàn mét, tuy nói hành động dùng cơ giáp phá núi quả thực gây kinh người, nhưng không chắc đã dẫn được người khác đến đây.
Ngay tại lúc mọi người đều đang hoài nghi, trên miệng lỗ thấp thoáng xuất hiện bóng một cơ giáp, sau lúc bay vút qua miệng lỗ, không bao lâu sau, cơ giáp đó bèn bay trở lại. Khi đã phá mở miệng lỗ một chút để chiều dài và độ rộng cơ giáp có thể lọt vào, rốt cục cơ giáp trắng đỏ xen kẽ kia cũng bay được vào. Quan sát đám người phía dưới, nó đột ngột phóng tín hiệu, sau đó lao xuống.
Sau khi cửa mở, Khang Phùng lập tức nhảy vọt ra, nhìn tất cả mọi người, tiếp đó ánh mắt liền dừng lại trên người Chung Viễn Thanh, rồi nhìn người đàn ông quen mắt đang được Chung Viễn Thanh ôm chặt.
“Tần Phi Tương?” Khang Phùng nhanh chóng nhớ ra tên người kia, kinh ngạc đi qua: “Cậu ta sao thế?”
Chung Viễn Thanh lắc đầu: “Hình như do bị thương ở đầu, cơ giáp bác sĩ mini của anh đâu?”
“À, ờ nhỉ.” Khang Phùng vỗ đầu, vội vàng hú gọi cơ giáp bé con của mình. Không hổ danh là cơ giáp bác sĩ, Tần Phi Tương liền được băng bó tử tế, rồi được đặt lên cáng, nếu không phải do điều kiện không cho phép, cái cơ giáp bé con nói lắm kia còn định nâng Tần Phi Tương chạy đến đại bản doanh ấy chứ.
“Chắc đây là bạn bè của em nhỉ. Không ngờ bị em tìm ra thiệt.” Khang Phùng tấm tắc lấy làm tò mò: “Con suối nước nóng này trước từng được đội lính đóng quân phát hiện lâu rồi này. Lúc ấy á, đội khai thác còn chưa biết trên Corpach có nhiều khoáng sản đâu. Nên nơi này được quân đội làm thành nơi nghỉ ngơi, rồi thì sau khi lòng núi bị phá mở nó trở thành suối nước nóng lộ thiên. Nhưng kể từ khi chứng minh được Corpach có khoáng sản hiếm có, Đế Quốc nghiêm cấm có người lai vãng đến, nên nơi này liền bị đội lính giấu vội.”
“Ai dè qua nhiều năm thế, vẫn bị em đoán ra.” Khang Phùng cảm khái từ tận đáy lòng.
Sự thực thì, Chung Viễn Thanh chỉ tạm suy đoán thôi, song vì Khang Phùng từng nhắc qua, nên hắn mới loáng thoáng nhớ tới, cái hang động mà hắn với Tần Phi Tương đã nán lại vào tối qua. Thực ra phần không gian của suối nước nóng chưa phải cuối hang động, trong một ngách sâu tăm tối trái ngược hẳn với vách đá sáng sủa ở miệng hang của hang động, hình như vẫn còn ăn sâu vào trong lòng núi.
Nhưng chủ yếu vì ấn tượng quá sâu của tối qua nên Chung Viễn Thanh mới nhớ rõ, nhưng chính hắn cũng chẳng ngờ nó lại có tác dụng.
“Nói thực nhá, bọn em ở đây cũng do Tần Phi Tương bảo đi đó. Cậu ấy bảo rằng sẽ ra được, hình như cậu ấy cũng biết ở đây có suối nước nóng.” Jean xen mồm: “ Ai ngờ Tần Phi Tương cũng đoán ra được, hai người các cậu sao hiểu nhau thế.”
Thạch Lan:….Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu không nói thì không ai bảo cậu câm điếc đâu.
“Đúng vậy, hai đứa hiểu nhau thật.” Khang Phùng gật đầu, phụ họa một câu, mà lúc này ánh mắt anh nhìn Chung Viễn Thanh ôm chặt lấy Tần Phi Tương, lại pha chút thâm ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.