Tần Phi Tương dẫn đám ếch độc khổng lồ chạy vòng quanh khu đầm lầy, mặc dù đám ếch này rất đần nhưng mấu chốt là chúng rất cứng đầu, thể lực thì kinh người, bọn nó cứ rượt theo sau Tần Phi Tương hoài mà không chịu buông tha. Sau khi Chung Viễn Thanh bắt xong đám sên lãi bay, hắn điều khiển Chu Tước mất một lúc mới tìm được chỗ của Tần Phi Tương. “Xong nhiệm vụ rồi. Nhanh lên đi, tôi không muốn xuống cái chỗ quỷ quái này đâu.” Chung Viễn Thanh nói với Tần Phi Tương. Tần Phi Tương lên tiếng, lái Bạch Hổ đến chỗ Chu Tước. Tuy nhiên, đúng lúc này, một con ếch độc vẫn cứ chăm chăm đuổi theo Tần Phi Tương đột ngột dậm mạnh chân sau, nhảy bật lên, cái lưỡi dài vươn ra, cuốn quanh hông Tần Phi Tương, tiếp đó nó nhảy xuống đất, hòng muốn kéo cả Tần Phi Tương xuống theo. Song song với đó, vài con ếch độc khổng lồ ở dưới cũng nhảy lên, vươn lưỡi, quấn chặt người Tần Phi Tương, cố gắng túm y xuống. Tại lúc Tần Phi Tương ngã xuống phía dưới, bản đồ địa hình tít tít cảnh báo đây là khu đầm lầy vừa sâu vừa có khí độc, con người một khi rơi xuống, sẽ bị mất mạng trong ít phút. Hai thanh đao của Tần Phi Tương vì phải giải quyết với không ít ếch độc trước đó nên đã hỏng mất, giờ hai tay y hoàn toàn trống trơn, dưới tình huống bất ngờ thế này, cả y và cơ giáp đều bị kéo xuống. Bạch Hổ vừa thấy chủ nhân bị kéo xuống, nó nhanh chóng thay đổi hình thái, tuy nhiên bọn ếch này quá khỏe, Tần Phi Tương bị kéo xuống quá nhanh, có lẽ chỉ nửa giây nữa thôi là y sẽ rơi thẳng vào trong đầm lầy. “Tần Phi Tương!!!” Chung Viễn Thanh cũng bị tình huống bất ngờ mà kinh hoảng, hắn lập tức điều khiển Chu Tước bay thẳng xuống dưới. “Cảnh báo! Cảnh báo! Còn 0,5 giây nữa là cơ giáp sẽ đụng phải mặt đất, xin điều khiển cơ giáp bay lên ngay lập tức, tránh bị va đập! Cảnh báo! Cảnh báo!” Giọng cảnh báo không có tình cảm của Chu Tước vang lên. “Câm miệng!” Chung Viễn Thanh lạnh lùng nói, mắt nhìn chằm chằm vào Tần Phi Tương, hai tay nắm chặt cần điều khiển, cố gắng duy trì bình tĩnh. Thời điểm Chu Tước sắp rơi thẳng xuống mặt đất, đôi cánh trên lưng của nó chợt duỗi ra, bụng Chu Tước sượt qua mặt đất, khi tiến gần đến Tần Phi Tương, Chu Tước lập tức duỗi thẳng đôi cánh lóe ra ánh sắc lạnh, cắt toàn bộ mấy cái lưỡi đang quấn quanh Tần Phi Tương, tiếp đó sáu đôi cánh chợt xòa toàn bộ ra, đồng thời nó vươn móng vuốt, chuẩn xác bắt được Tần Phi Tương, mang y lập tức bay thẳng lên trên. Lúc này tuy vẫn có không ít ếch độc nhảy lên cản trở, song bọn nó đều bị Chung Viễn Thanh dùng cánh Chu Tước cắt đứt cổ họng. “Chủ nhân, anh không sao chứ. Hu hu hu, người ta sợ chết được.” Sau khi thoát khỏi cảnh hiểm nghèo, Bạch Hổ bay đến trước mặt Tần Phi Tương, mở cửa khoang điều khiển chuẩn bị để y tiến vào. “Anh vào đây.” Chung Viễn Thanh bỗng nhiên nói với Tần Phi Tương. “Á?” Bạch Hổ nghiêng đầu: “Chung thiếu gia, ý anh là để chủ nhân cho anh vào ấy luôn hả? Nhưng mà giờ chủ nhân bẩn lắm, anh không cho chủ nhân tắm rửa chải chuốt, thơm tho sạch sẽ xong mới gặp anh sao?” “Mi im miệng!” Chung Viễn Thanh tiếp tục nói với Tần Phi Tương: “Anh vào đây.” Bạch Hổ ngoan ngoãn ngậm miệng, như vợ nhỏ chạy đến chỗ Chu Tước: “Anh lớn như này nhưng đây vẫn là lần đầu bị người khác dạy dỗ đấy.” Chu Tước hừ một tiếng: “Anh tính làm gì, tôi lớn dường này, mà vừa rồi còn bị chủ nhân dạy dỗ lần đầu đây nè.” Bạch Hổ: “….Em rõ là mới chế tạo cơ mà.” Chu Tước: “Anh nghĩ anh chế tạo được bao lâu rồi hả, ngu ngốc.” Bạch Hổ và Chu Tước khắc khẩu nhạt nhẽo với nhau, với tư cách là chủ nhân của hai đứa, Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương lúc này đều không có tâm tình để nghe. Bấy giờ, trong khoang điều khiển, Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau. Sau một lúc, Tần Phi Tương mới cười an ủi: “Thôi mà, em xem chẳng phải tôi không sao rồi đúng không. Đừng lo nữa, cũng đừng nghĩ lung tung.” “Ai lo cho anh, ai suy nghĩ lung tung hả? Anh tưởng anh là ai?” Chung Viễn Thanh bị nói trúng tâm sự, hắn bối rối quay đầu không muốn đối diện với Tần Phi Tương, nhưng được một lát sau lại không nhịn được mở miệng : “ Ai kia, giơ tay ra.” Tần Phi Tương : “?” Chung Viễn Thanh thẹn quá hóa giận : “Còn ngốc gì nữa, anh dang tay ra. ” “ À, ừm. ” Tần Phi Tương nhanh chóng nghe lời, giơ tay ra. Chung Viễn Thanh không được tự nhiên đi qua, cẩn thận xem xét thân thể Tần Phi Tương, sau khi chắc chắn không có bị thương, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. “Không còn gì nữa thì tôi quay về Bạch Hổ trước được không ? ” Tần Phi Tương vừa quan sát vẻ mặt của Chung Viễn Thanh, vừa cẩn thận nói. “Anh vội về làm gì?” Chung Viễn Thanh lập tức hỏi lại. Tần Phi Tương thành thật trả lời: “Cả người tôi bẩn lắm, em ghét bẩn lắm mà, tôi định về tắm một chút. ” Tần Phi Tương còn chưa dứt lời, Chung Viễn Thanh đột nhiên đi đến gần, song thấy người mình đang bẩn hề hề, y nhất thời cứng người lại : “Tôi, tôi vẫn chưa…” “Giờ người tôi không phải cũng đang bẩn sao, không khác lắm.” Chung Viễn Thanh rầu rĩ nói : “Thực ra, tôi không có yêu sạch sẽ đến vậy đây, cứ ở đây đi, đợi chút đã.” Tần Phi Tương lặng lẽ ôm người kia vào lòng, thân thể gần kề, lúc này y mới chợt nhận ra Chung Viễn Thanh đang run rẩy. “Vừa nãy, tôi thấy sợ.” Chung Viễn Thanh dựa vào ngực Tần Phi Tương, nhỏ giọng : “May là, anh không sao.” Tần Phi Tương vỗ nhẹ lưng Chung Viễn Thanh : “Tôi đã bảo em cứ yên tâm rồi đó sao? Trước đó là sơ sót của tôi, có điều vì có em, cho nên giờ đã ổn rồi.” Nếu không có tôi thì phải làm sao?” Chung Viễn Thanh buồn bã nói : “Nếu không thích anh thì tốt rồi, tôi sẽ không phải sợ hãi như nãy nữa, hoặc ít nhất cũng không lo được lo mất thế này.” Tần Phi Tương bị lời nói trẻ con của hắn chọc cười : “Vậy tôi có nên cảm thấy may mắn không đây, may là em thích loại như tôi, nếu không chắc tôi đã mất cái mạng nhỏ này rồi.” “Đừng nói nữa, không cho nói lung tung.” Chung Viễn Thanh cũng cảm thấy bản thân mình hơi buồn cười, hắn tốt xấu gì cũng là người từng trải, giờ hắn lại nói mấy lời kiểu này, hắn không khỏi than thở : “Tôi quả thật không nghĩ tới sẽ có một ngày anh trở thành nhược điểm của tôi. ” Tần Phi Tương hôn lên trán Chung Viễn Thanh : “Đây là vinh hạnh của tôi.” Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hai người bắt đầu tắm rửa sạch sẽ, tiếp đó vội vàng trở lại Ares. Trên đường trở về, hai người đều đăng nhập lên Skynet. Cạnh ô nhận nhiệm vụ tiền thưởng của Phá Ma là mục đăng kí hoàn thành nhiệm vụ. Khi đã đệ trình nội dung nhiệm vụ xong, Chung Viễn Thanh dựa theo hướng dẫn, đưa nút không gian để vào dụng cụ trên mục đăng kí, tiếp đó khi đã được quét xong, màn hình lập tức hiển thị số lượng sên lãi bay trong nút không gian, tổng cộng gồm có mười thùng, hoàn thành xong nhiệm vụ trong thời gian quy định, nhận được 20 điểm giá trị cống hiến. Đồng thời, máy quét cũng hiển thị Chung Viễn Thanh đã vô tình bắt được một số ếch độc khổng lồ, gồm hai mươi lăm con. Sau khi kiểm tra, màn hình đột nhiên hiện ra một hàng chữ : Bạn đã có thêm 10 điểm giá trị cống hiến ngoài định mức, xin hỏi có đổi hay không ? Chung Viễn Thanh tò mò hỏi : “10 điểm giá trị ngoài định mức? Đây là sao ?” Tần Phi Tương biết rõ quy định nhiệm vụ do Phá Ma đặt ra : “Điểm giá trị cống hiến ngoài định mức nghĩa là ngoài nhiệm vụ đã hoàn thành, người nhận nhiệm vụ vì bắt được thứ gì đó mà có trong bảng nhiệm vụ tiền thưởng, hệ thống sẽ dựa vào số lượng tương đương mà đổi thành điểm giá trị cống hiến phù hợp.” Chung Viễn Thanh gật đầu cái hiểu cái không, bỗng nhiên mặt nghiêm lại : “Đợi đã, tương đương ? Nghĩa là ếch độc khổng lồ mà chúng ta bắt được cũng có điểm giá trị cống hiến riêng trên bảng nhiệm vụ tiền thưởng á. Nhưng khi chúng ta bắt chung với sên lãi bay, điểm giá trị của nó bèn giảm xuống ?” Tần Phi Tương không ngờ Chung Viễn Thanh chú ý đến chuyện này, y lập tức mở bảng nhiệm vụ tiền thưởng, tìm mục nhiệm vụ của ếch độc khổng lồ, sau đó gật đầu nói : “Trong bảng nhiệm vụ đã ghi rõ, bắt được hai mươi đến ba mươi con ếch độc khổng lồ sẽ được nhận số điểm giá trị là 30.” “30 điểm giá trị cống hiến?” Chung Viễn Thanh không nhịn được la hoảng lên : “Đổi thành điểm giá trị ngoài định mức mà bị giảm đến ba lần! Không được, quá thiệt thòi rồi, anh đừng nói nữa, cái quy định này chắc chắn do cái người thiếu đạo đứa kia đặt ra.” Tần Phi Tương yên lặng tính toán, sự thật chứng minh, tốc độ tính toán của Chung Viễn Thanh rất lợi hại. Chung Viễn Thanh trầm tư một lát, sau đó nghiêm túc nhìn Tần Phi Tương : “Chúng ta khổ sở nửa ngày, tuyệt đối không thể chịu thiệt được có đúng hay không ? ” Tần Phi Tương nhanh chóng gật đầu, giỡn hả, lúc này có sai thì cũng phải gật đầu! Chung Viễn Thanh được y khẳng định, hắn bèn nói tiếp : “Có thể nói là nếu giờ chúng ta nhận nhiệm vụ tiền thưởng về ếch độc kia, sau đó đệ trình lên, thì có thể nhận thêm 20 điểm giá trị cống hiến.” Tần Phi Tương : “ ….Thật thông minh.” Chung Viễn Thanh thấy ánh mắt sùng bái của Tần Phi Tương, hắn đắc ý dạt dào nhấn nút không đổi điểm giá trị cống hiến ngoài định mức. “Chỉ có điều,” Tần Phi Tương đột nhiên mở miệng: “Nhiệm vụ tiền thưởng của ếch độc khổng lồ là dành cho lính đánh thuê trung cấp, giờ chúng ta không thể nhận.” Chung Viễn Thanh: “…..”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]