Chương trước
Chương sau
Tiếng tít tít của tin nhắn đột ngột vang lên, hai người đang lâm vào không khí ngọt ngào chợt bừng tỉnh lại, Chung Viễn Thanh theo bản năng đẩy Tần Phi Tương, giãy ra khỏi lồng ngực của y, mở quang não của mình ra.
Tần Phi Tương hơi phiền muộn day day cái mũi, cũng mở quang não ra.
Sau đó, hai người cùng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Trước đại môn của Phá Ma trong Skynet, Diana đang đứng quay lưng về phía Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh, cô đứng đó, ngẩng đầu không biết đang nhìn cái gì.
Ngay tại lúc hai người Chung Viễn Thanh xuất hiện phía sau cô, Diana như cảm ứng được, cô xoay người nhìn về phía hai người.
Tuy hình ảnh trên Skynet đều được điều chỉnh dựa vào ý thích cá nhân, thế nhưng Diana luôn cảm thấy tuổi tác của hai người đều ít hơn so với hình ảnh hiện tại, cho nên khi vừa trông thấy cả hai, Diana bất giác có cảm giác của trưởng bối, nhất là khi nhìn Chung Viễn Thanh, cô cười cười, vươn tay ra với hắn: “Chúc mừng hai người đã trở thành thành viên của đội ngũ chúng tôi.”
Chung Viễn Thanh tuy vẫn nở nụ cười lễ phép cầm tay cô song trong lòng không khỏi nghi hoặc.
“Có chuyện gì sao?” Diana đương nhiên nhận ra vẻ biến hóa của hắn.
“Bình thường không phải đều gửi thông báo đến sao? Vì sao ngài lại tự mình nói cho chúng tôi biết?”
Diana sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: “Tâm cảnh giác của cậu quá cao, nghi ngờ của cậu là không sai, tôi thực có mục đích mới tự mình báo tin cho hai người, muốn biết mục đích của tôi không? Hay là chúng ta trao đổi một ít thông tin thật đi.”

Chung Viễn Thanh lạnh lùng nhìn cô.
Diana cười gượng hai tiếng, không biết vì sao mặc dù Chung Viễn Thanh là loại người lạnh nhạt thế nhưng cô vẫn muốn đối xử tốt với hắn, đó không phải tình hữu nghị hay tình yêu mà là kiểu tình cảm giữa trưởng bối và tiểu bối. Cho nên khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hắn, cô không chút để ý mà ngược lại còn nói cho hai người một số tin tức có giá trị.
Hóa ra, gia nhập Phá Ma không đại biểu đã chân chính gia nhập được tổ chức này.
Tổ chức lính đánh thuê Phá Ma, kỳ thực được chia làm hai phần, ngoại vi là những người nhận nhiệm vu thông qua Skynet, những người này chẳng qua chỉ là đeo danh Phá Ma, để thuận tiện làm việc bên lề, còn những người sinh hoạt tại trong binh đoàn lính đánh thuê mới thực sự là đội ngũ chân chính của Phá Ma.
Như trường hợp của Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương, hiện tại hai người chỉ ở vòng ngoài, muốn đủ điều kiện tiến vào nội bộ, bọn họ nhất định phải làm nhiệm vụ có giá trị cống hiến cao, sau khi giá trị cống hiến đã đạt tiêu chuẩn, lúc ấy bọn họ mới có thể trình đơn, đồng thời hai người phải được một người nội bộ đề cử, người đó sẽ đích thân dẫn hai người vào cuộc sống của binh đoàn để nhận khảo hạch, chỉ khi nào qua được khảo hạch, thì mới coi như đã chân chính tiến vào tổng bộ.
“Nói cách khác, bây giờ chúng ta không thể tìm được bất cứ tin tức nào.” Chung Viễn Thanh logout khỏi Skynet, có chút mất mác ngồi tại cạnh bàn.
“Đi từng bước một thôi, chúng ta không thể ngay lập tức đào hết toàn bộ bảo bối của Phá Ma ra được, giờ chúng ta vẫn cần tiếp tục điều tra.” Tần Phi Tương ngồi bên cạnh Chung Viễn Thanh, tay khoác lên người hắn, tuy chỉ là hành động nhỏ, song rất “trùng hợp” ôm cả Chung Viễn Thanh vào lòng.
“Anh nói đúng, quan trọng là dựa vào chúng ta.” Chung Viễn Thanh hừ hừ đứng lên, cánh tay lập tức rơi vào khoảng không, Tần Phi Tương hơi hậm hực thu tay về.
Chung Viễn Thanh đứng lên, lắc lư vài vòng, tiếp đó như quyết tâm nói: “Mặc dù thực lực hiện tại của chúng ta không khó để qua được khảo hạch ba tháng sau, nhưng mà những người khác thì không chắc được. Thế nên sau khi góp đủ quân số, việc đầu tiên cần làm là chúng ta phải bắt họ rèn luyện ý thức đồng đội trước đã. À còn nữa, cả anh và tôi đều cần gia tăng cường độ hơn nữa, tinh thần lực của tôi trong ba tháng này ít nhất cần phải tăng đến 2000. Anh cũng cần phải có một mục tiêu rõ ràng. Còn về phía Phá Ma thì nhiệm vụ chỉ là hoàn thành nhiệm vụ tiền thưởng và tích lũy giá trị cống hiến thôi sao? Tôi không tin chúng ta không thể hoàn thành được.”
Chung Viễn Thanh vẻ mặt tự tin, xoay người bước vào phòng ngủ.
“Em định làm gì?” Tần Phi Tương có chút giật mình nhìn Chung Viễn Thanh.
“Đương nhiên là tiếp tục tập luyện. Chúng ta phải mạnh hơn nữa mới có thể hoàn thành tốt kế hoạch.” Nói xong, rầm một tiếng, Chung Viễn Thanh đóng cửa lại, đi mất.
Rõ ràng là khi chưa nhận được tin báo, không khí giữa hai người vẫn còn ấm áp lắm mà, Tần Phi Tương hãy ảo tưởng có thể tiến sâu thêm một bước, ai dè hiện tại Chung Viễn Thanh đã quên sạch sành sanh.
“Rốt cục là sai ở chỗ nào thế? Chả lẽ mình hôn kém thế sao?” Tần Phi Tương ôm đầu tự thì thào nói, sau đó y nhớ tới gì đó, mở quang não, gọi Tiểu Bạch đang vơ vét tư liệu trong Skynet về.
“Phương pháp nắm được trái tim người bạn yêu” , “Những cách tán tỉnh thành công người yêu”, “Bảo điển tình yêu mỗi ngày đều hạnh phúc”… Nếu Chung Viên Thanh mà trông thấy Tần Phi Tương không những đang cắm mặt nghiêm túc nhìn chăm chăm vào đống sổ tay tình yêu này mà còn viết thành giấy nhớ, thì chắc chắn hắn sẽ bị dọa sợ.
Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương, một người đang luyện tập trong phòng, một người đang trong phòng ngủ, song song chăm chỉ chịu khó “nghiên cứu”…

Nhận được tin về Lawson là vào nửa tháng sau, ngoài tin này ra Chung Viễn Thanh còn nhận được tin Chung Tri báo rằng Chu Tước đã trả qua lần xét duyệt đầu tiên, hắn hy vọng Chung Viễn Thanh có thể đến làm người lái thử.
“Không phải anh chỉ mời riêng em thôi sao? Sao đèo theo người khác nữa là thế nào?” Chung Tri có hơi phật lòng đánh giá Tần Phi Tương.
“Anh ta là bạn cùng phòng của em, bọn em là một đội,sớm muộn gì en cũng sẽ lái Chu Tước, cho nên anh ta chắc chắn phải được biết, thay bằng cứ giấu diếm khó xử thì giờ cứ nói toạc cho anh ta biết thì hơn.” Đương nhiên quan trọng nhất là Tần Phi Tương là người của hắn, đồ của mình không nói cho người mình biết thì nói cho ai biết hở?

Lí do của Chung Viễn Thanh đúng là đến là đầy đủ, Chung Tri nghĩ nghĩ phát hiện không thể phản bác, hắn đành gật đầu đồng ý, dẫn cả hai đến giữa kho máy móc.
Kho máy móc lúc này so với một tháng trước mà Chung Viễn Thanh từng thấy quả là đã có sự thay đổi đến long trời lở đất.
Một kho hàng đầy ắp linh kiện, bộ phận máy móc đầy ắp từ trong ra ngoài, đều đã được phân loại, chỉnh lí và xếp thành từng hàng, cửa sổ giăng đầy mạng nhện cũng được quét sạch sẽ, hơn nữa cửa sổ mở thông thoáng khiến mùi dầu máy trong kho cũng bay đi không ít.
Giữa một rừng máy móc, ngoại trừ Chu Tước đã hoàn thành, có một cái bàn đặt cách nó không xa, khăn trải bàn hoa nhí màu lam, trên đó đang bày một một mâm trà bánh nóng hổi, một nam hài tóc vàng đang vội vàng sắp xếp, nghe thấy động tĩnh, cậu ta lập tức ngẩng đầu, đầu tiên nhìn thấy Chung Tri mắt liền sáng ngời, sau đó mới thấy Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương. Thời điểm nhìn thấy Chung Viễn Thanh, cậu ta rõ ràng hơi ngây ngẩn một chút, ánh mắt sáng ngời xuất hiện vẻ ảm đạm.
“Tiểu sư đệ!” Chung Tri mỉm cười vẫy tay với nam hài.
Chung Viễn Thanh hơi kinh ngạc nhìn nam hài kia: “Đó là cậu ta?”
Chung Tri lập tức trưng cái mặt khoe khoang gật gật đầu, tiếp đó đợi đến lúc nam hài đã chạy qua, Chung Tri bèn chỉ chỉ Chung Viễn Thanh: “Đó chính là Chung Viễn Thanh, người đã tiến cử em, đồng thời cũng là em họ của sư huynh, còn đây là…”
Cũng không thể trách Chung Tri không nhớ ra, Chung Tri từ trước tới nay luôn chỉ say mê cơ giáp, hắn rất lười việc nhớ tên người khác, với hắn mà nói, có thể nhớ được tên mấy người thân cận là đủ rồi, cho nên mặc dù Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh đều nổi tiếng ở Ares, song hắn cũng không dụng tâm nhớ kĩ.
“Xin chào, tôi là Chung Viễn Thanh, còn đây là Tần Phi Tương, bạn cùng phòng của tôi.”
“Cảm ơn cậu đã giới thiệu tôi, tôi là Lawson.” Không biết có phải vì duyên cớ Chung Viễn Thahh giới thiệu hay là nghe thấy Chung Tri nói hai người là anh em họ, nói chung là vẻ mặt lo lắng của Lawson đã được thay bằng một nụ cười tươi rói.
Chung Viễn Thanh thật sự không thể tin được, một Lawson u tối thất bại in trong trí nhớ hắn cũng có thể cười tươi đến vậy, nhất là nụ cười của cậu ta rất dễ làm người khác sinh hảo cảm.
Vì thế, Chung Viễn Thanh chủ động vươn tay ra.
Nhìn thấy Chung Viễn Thanh đưa tay ra, Lawson đột nhiên lộ ra vài phần khó xử, cậu ta nhìn cầu cứu về phía Chung Tri.
Chung Tri lập tức tự vỗ đầu mình: “À, à anh quên mất tiêu. A Thanh, và cả người bạn cùng phòng của em nữa. Hai người đều là Alpha, cho nên không thể tiếp xúc thân mật với em ấy được.”
“Vì sa…” Chung Viễn Thanh theo thói quen tính hỏi rõ ngọn ngành, đột nhiên hắn giật mình, tiếp đó khiếp sợ nhìn Tần Phi Tương, thấy y gật đầu, hắn lại quay ra nhìn Lawson, hai mắt mở thật to.
“Thôi đi, em làm gì đấy hả?” Chung Tri thực sự nhìn không nổi nữa, hắn nhanh chóng đem Lawson ra sau mình: “Em là tộc trưởng tương lai của Chung gia đấy, đừng có làm dáng nhà quê chưa thấy Omega bao giờ ấy thế chứ.”
Không phải Chung Viễn Thanh chưa bao giờ thấy Omega, Ares luôn có châm ngôn bình đẳng giới, cho nên nhà trường cũng tuyển cả Omega vào học, thế nhưng dù sao giữa Alpha và Omega đều có hormone ảnh hưởng lẫn nhau, nên bình thường Omega và Alpha đều được tách ra dạy ở hai nơi khác nhau, vì vậy mà rất ít thấy được Omega trong Ares.
Chung Viễn Thanh lúc này mới chú ý thấy một mùi hương ngọt lịm ở người Lawson, nhưng vì ở đây đã được thông gió rất tốt, cho nên hắn mới khó phát giác ra.
“Tôi thật không ngờ, cậu là Omega đó,” Chung Viễn Thanh lắc đầu lầm bầm: “Sớm biết thế, số người trong danh sách của tôi…”
“Tôi đồng ý gia nhập.” Đột nhiên, Lawson mở miệng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.