Kiều Kiều đã bán được vài ngày, việc buôn bán rất tốt, ngày đó ông chủ mập cho nàng một đồng kẹo đường là được hai mươi cây, có nghĩa là một xu hai cây. Kiều Kiều không bán, lấy toàn bộ làm đồ để tặng.
Chỉ cần mua đủ ba đồng Kiều Kiều sẽ tặng một cây kẹo đường. Đối với mấy người khách quen kia, chỉ cần mua đủ hai đồng Kiều Kiều sẽ tặng một cây. Mặc dù đây chỉ là một chút ân huệ nho nhỏ nhưng cô lại rất được các bạn nhỏ hoan nghênh. Có lẽ so với những cửa hàng nhỏ thì Kiều Kiều làm ăn cũng không tệ lắm. Kem cũng vậy, căn bản là không thừa nổi. Đương nhiên, bà nội Kiều Kiều vẫn như cũ, mỗi lần trời tối sẽ mang Kiều Dĩnh đến, mỗi ngày phải cầm một cây cho Kiều Dĩnh, Kiều Kiều rất bất đắc dĩ.
Bà nội cô chính là như vậy, có một hôm cô về nhà sớm, bà còn giống như vô tình hỏi cô bán được bao nhiêu tiền, Kiều Kiều còn thấy ông nội đang nhìn mình, trong lòng rất không thoải mái.
Kiều Kiều bán tám ngày, cộng cả tiền vốn hiện tại nàng có hai trăm ba mươi đồng tiền, nói cách khác cô lời hai trăm đồng, đây chính là một khoản tiền lớn. Nên biết, tiền lương một tháng của mẹ cũng chỉ có hai trăm bốn mươi đồng, cha thì nhiều hơn một chút cũng chỉ được hai trăm chín. Đối với kem, mặc kệ bán như thế nào tiền lời cũng không tăng nhiều nhưng đối với mấy thứ đồ ăn vặt thì thu được nhiều hơn, tiền vào không ít, cũng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-kieu-kieu-kieu-kieu-trong-sinh/2361471/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.