Vất vả đan bút kế cả buổi trưa mà lại bị mất, Kiều Kiều rất buồn bực, nhưng mà người nào đó lại là một tiểu thương nên cô đã nghĩ ra một cách, ha ha, cô có thể bán bút kế nha. Mặc dù nếu cần thì nhà nào cũng có thể đan được nhưng cô đi trước chiếm lấy tiên cơ không phải sao? Hơn nữa có một số nhà, người lớn không có thời gian rảnh, mà cô thì lại không bán nhiều.
Vừa về đến nhà Kiều mẹ thấy Kiều Kiều đang lục lọi lung tung, nổi giận nói: “Nha đầu chết tiệt kia, đang làm cái gì đấy?”
“Mẹ, nhà chúng ta còn len thừa không còn dùng tới không? Là cái loại mà mẹ đan áo len còn dư lại đó.”-Trucxinh-
“Có, con định làm cái gì?” Kiều mẹ hoài nghi nhìn Kiều Kiều.
Kiều Kiều đem ý nghĩ của mình nói cho Kiều mẹ, Kiều mẹ lắc đầu, cái này không được đâu, người ta cũng có thể tự đan, làm sao mà bán được, ai mua đây? Nhưng nghe Kiều Kiều phân tích, cảm thấy con gái mình đối với tiền rất cuồng nhiệt, hay là cứ đáp ứng làm cho cô thử xem. Kiều Kiều mới học, trình độ không tốt nên năn nỉ mẹ đan, cô còn hứa hẹn tiền bán được sẽ đưa hết cho Kiều mẹ, mình chỉ là người bán thay thôi. Kiều mẹ thở dài, mẹ chẳng nhẽ lại cần mấy đồng tiền kia của con?
Nhà Kiều Kiều còn dư lại len, nhưng không nhiều lắm. Kiều Kiều nghĩ đến chỗ bà nội và thím, sôi nổi muốn chạy sang xin. Kiều mẹ cũng không ngăn cản, xin một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-kieu-kieu-kieu-kieu-trong-sinh/2361461/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.