Rất may mắn vì chỉ có một tên trộm chứ nếu không nhất định Giang Phóng sẽ bị thua, Giang Viễn cũng không kịp chạy về gọi mọi người.
Lúc mọi người đuổi tới, Giang Phóng vẫn đang quấn lấy tên trộm, cũng may hắn hay đánh nhau. Kiều Kiều chỉ là một đứa nhỏ, mặc dù chạy trước nhưng lại là người đến cuối cùng, Kiều mẹ liền xông vào cho tên trộm một gậy.
Chú hai đuổi đến cũng không khách khí cho hắn một trận.
Cuối cùng mọi người đem tên trộm trói lại, tên này lại là một người mang tiếng hiền lành khu này. Động tĩnh lần này của Kiều gia không nhỏ, xung quanh có không ít người chạy ra xem, nhìn thấy người hiền lành này thế mà lại là một tên trộm, đều cảm thấy bình thường chắc chắn là hắn giả bộ, hô hào mang hắn lên đồn công an.-Trucxinh-
Giang Phóng bị thương.
Nhìn khóe miệng Giang Phóng đổ máu, Kiều Kiều há mồm gào khóc.
Nàng không nghĩ tới, hắn lại tự mình đến công trường trông coi.
Đúng vậy, cha của hắn không có ở đây, hắn đi chỗ nào tìm chú chứ. Người ta làm sao có thể nghe lời một đứa nhỏ.
“Sao anh ngu như vậy? Anh là một đứa nhỏ, tại sao lại đến công trường trông coi, mất thì cứ để mất đi. Ô ô ~ có đau hay không ~.” Kiều Kiều cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ chết tiệt này.
Kiều mẹ ở một bên rơi nước mắt.
Chú hai không nghĩ tới, ông không tới có một ngày mà trộm đã mò tới. Cứ nghĩ hôm nay không có ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-kieu-kieu-kieu-kieu-trong-sinh/2361450/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.