Kiều Kiều đưa toàn bộ số tiền có trong tay cho Kiều mẹ rồi, giờ có muốn làm mua bán nhỏ cũng không có vốn, nàng định xin Kiều mẹ một ít, chỉ cần một trăm đồng tiền hàng là được, Giang Phóng biết chuyện này liền trực tiếp đưa một trăm đồng tiền cho cô. Kiều Kiều nói không cần nhưng Giang Phóng lại nói, chỗ này là cho mượn, suy nghĩ một lúc Kiều Kiều nhận lấy. Kiều Kiều biết, trong tay Giang Phóng có tiền, cô chỉ tò mò một chuyện đó là Giang Hải Dương làm nghề gì nhỉ? Ông ấy tiêu tiền như nước vậy còn cho con trai tiền, mình nhất định cũng phải kiếm thật nhiều tiền.
Kiều Kiều đã quá thân thuộc với Giang Phóng lên trực tiếp hỏi luôn.
“Thu phí bảo kê, còn cả vận chuyển hàng hóa.”
“Nha, em định đi mua vài thứ về bán.” Vị trí ngôi nhà hiện tại của Kiều Kiều rất thích hợp để mở cửa hàng buôn bán, tiểu tham tiền không kiếm thiền thì sao có thể ngủ ngon được đây.-Trucxinh-
Thầy giáo Vương nhắc nhở học sinh, tháng sau phải nộp củi, để học sinh thừa lúc trời đang ấm áp thì đi nhặt một chút, tránh cho đến lúc trời lạnh lẽo rét buốt còn phải lên núi nhặt củi. Kiều Kiều nhớ năm ngoái buôn bán tốt liền hăng hái muốn bán tiếp nhưng hồi đó cô được tan học sớm lên mới có thể đi bán hiện tại thì không được rồi, cô thấy hơi rối rắm một chút.
Về đến nhà Kiều Kiều cứ lầm bầm lầu bầu oán giận suốt, cô có một thói quen, nếu có chuyện gì thì đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-kieu-kieu-kieu-kieu-trong-sinh/2361439/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.