"Kiều Kiều." Đúng lúc Giang Phóng đến tìm người, trưng ra sắc mặt không đẹp tý nào.
"Giang Phóng, anh đã đến ròi." Bọn họ mới vừa thi xong mới ra khỏi phòng thi, hai người đã hẹn nhau, Giang Phóng thi xong thì qua đây đón cô, sau đó về nhà chuẩn bịmột chút, hôm nay trở về Dân Giang.
"Ừ. đang nói chuyện gì đó? Mà đùa đến là vui vẻ như vậy." Mặc dù Giang Phóng nóinhư vậy, nhưng sắc mặt kia chẳng ai dám bảo là vui cả, nhưng mà Kiều Kiều tương đối là chẳng nhân ra được mấy cái chuyện thế này. cô lại chẳng hiểu vì sao mà Giang Phóng đen mặt không vui vẻ. Cũng không biết tình cảm thật của Lâm Hiểu Nam.
Nhưng Lâm Hiểu Nam cùng Từ Mạn lại biết vì sao mà Giang Phóng khó chịu ra mặt. Lâm Hiểu Nam cảm thấy hơi xấu hổ. Mặc dù cậu quả thật có tâm tư này, thế nhưng cậu không phải là muốn đi đào tường nhà người ta đâu!
"Ha ha, tại em gọi Hiểu Nam là Lâm muội muội, cậu ta khó chịu. Ha ha, bây giờ thìGiang Phóng tới rồi nhé, cậu còn dám trả thù tôi nữa không đó!" nói thật, Kiều Kiều đối với phương diện quan hệ nam nữ có thể gọi là ngốc hết biết.
"Đúng, ai dám động vào vợ của tôi, tôi xử hắn đẹp." Khuôn mặt của Giang Phóng đầy tươi cười xoa đầu của Kiều Kiều.
Cho đến tận bây giờ, tóc của Kiều Kiều vẫn ngắn như cũ, trông rất Q, rất kawaii, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cho tới bây giờ người khác đều cho rằng tuổi của cô vẫn còn nhỏ. Vóc dáng của cô lại không quá cao, hiện giờ là 1m63, so với trước kia không thay đổi lắm, chỉ khoảng 1cm. Mặc dù cô có vóc người không tệ, thế nhưng, mắt to, mặt nhỏ nhắn, lại có mái tóc ngắn xinh xắn, khiến cho nhìn tổng thể côcàng trẻ con.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của người khác mà thôi, Giang Phóng lại không cho là như vậy, chỉ mình hắn biết rõ nhất, khi cởi áo khoác ra, cô gái trông như nữ xinhnhỏ nhắn đáng yêu kia, có biết bao nhiêu là quyến rũ chết người.
"Ôi thôi, đi nhanh lên đi. Hai người đừng có đứng ở đây ân ái nữa, ha ha." Từ Mạn thúc dục hai người nhanh đi. Từ Mạn đã sớm nhận ra tâm tư của Lâm Hiểu Nam, nhưng mà Lâm Hiểu Nam đã quyết định tình cảm đó chôn dưới đáy lòng, chắc chắn côsẽ không bao giờ hé lộ bí mật đó ra, có lẽ đời này bọn họ vẫn sẽ là bạn tốt của nhau.
Phất tay chào Lâm Hiểu Nam và Từ Mạn, Kiều Kiều theo Giang Phóng rời đi.
"anh làm sao vậy hả? Nhìn cái mặt anh kìa." Cuối cùng Kiều Kiều cũng phát hiện ra khuôn mặt âm u của người nào đó.
"Giờ em mới nhận ra sắc mặt anh không được tốt sao?" Giang Phóng tức giận lườmmột cái nhìn Kiều Kiều, thấy Kiều Kiều trông ngây ngô chẳng hiểu chuyện gì cả?
"Sao mà biết anh chứ, vừa đến đã như vậy rồi. anh muốn dọa Hiểu Nam cùng Từ Mạn à." Kiều Kiều nói lảm nhảm.
Giang Phóng nghẹn một ngụm tức trông cổ, dọa Hiểu Nam cùng Từ Mạn? Hai người bọn họ mỏng manh như giấy sao. Mặt hắn thì dọa được chắc?
"Em đúng là nhóc vô tâm mà, còn dọa hai người bọn họ, hai người đó đâu có yếu ớt vậy chứ? không phải là do anh nhìn thấy em với Lâm Hiểu Nam đùa giỡn, nên anhghen đó? Em chỉ của mình anh thôi." Giang Phóng biết rằng, nếu mà hắn không nói,cô nhỏ này chắc chẳng bao giờ nghĩ đến điều này.
Thấy Giang Phóng nói như vậy, Kiều Kiều ngây ngẩn cả người, Giang Phóng cho tới bây giờ chưa bao giờ biểu hiện mình không vui vẻ gì ở mặt này, nhìn khuôn mặt hắn, khóe miệng mím chặt, Kiều Kiều đột nhiên cười lên, lại còn cười rất vui vẻ.
"Ha ha... Ha ha..." Cười ngặt nghẽo ngả nghiêng luôn.
"Xịch ~" Giang Phóng bị cô cười đến phát giận, dừng xe ở ven đường.
Đột nhiên tay phải của hắn đỡ lấy gáy của cô, tay trái ôm ngang hông cô, môi của hắnlập tức bá đạo chiếm giữ lấy môi của cô. Ngay trong nháy mắt, hô hấp của cô bị cướp đoạt! làm môi mềm mại nóng bỏng chăm chú đè ép lấy cô, trong miệng toàn là mùi vị của hắn, mùi thuốc lá nhàn nhạt, chiếc lưỡi mềm dẻo nhưng chứa đầy dục chiếm hữu, khí tức nóng hổi lan tràn sang cả người cô, làm cho cô cũng trở nên xao động khôngngớt. hắn càng tăng thêm lực ép vào lưng cô, làm cho cô sâu sắc cảm nhận được sựmạnh mẽ từ từng ngón tay của hắn, trong lúc môi lưỡi giao nhau khiến cho ngực dần dần nóng lên, thời gian dường như ngừng trôi, kích thích sự sao động và bất an.
"Ư..." không chịu đựng nổi sự đòi hỏi kịch liệt ấy, Kiều Kiều nhẹ nhàng rên lên, giãy dụa thắt lưng mềm mại.
Bỗng nhiên, cô cảm giác một thứ rất thô cứng chạm vào khuỷu châm mình. Mắt hơi mở ra. Chớp mắt đỏ mặt, ánh mắt mang theo mình mị ý đến chính bản thân cô cũngkhông có phát hiện ra hung hăng trừng Giang Phóng.
"Đáng ghét, anh mau lái xe đi. Chỉ biết làm xằng bậy."
Nhìn rặng mây đỏ ửng hiện lên khuôn mặt xinh xắn, Giang Phóng tà ác cười: "Em lại chê cười anh. anh chỉ muốn cho em biết, em là của ai."
Trời ơi, sao mà hắn lại có thể cười tà ác được như thế chứ, hai tay nhanh chóng che lại mắt của hắn: "không cho phép anh được cười như thế, anh cười thật xấu xa, mị hoặc. Vốn dĩ đã có rất nhiều người muốn đục khoét tường nhà em rồi, không cho phép anhcười như vậy nữa, anh mà cứ cười như thế nữa, e rằng sẽ có nhiều người nữa mê muội anh cho xem."
"Ha ha ~ "
"Bảo bối của anh, bảo bối thân thiết của anh, anh chỉ cười cho một mình em thôi, chỉ thích một mình em thôi, có được không?"
Kiều Kiều yêu kiều dựa lên người Giang Phóng, "không cho phép anh nói mà khôngchịu giữ lời, người ta thích anh như vậy, nếu như mà anh không đối xử tốt với em, thìem không cần anh nữa"
Giang Phóng bị cô như trẻ con mà đe dọa, lại tiếp tục bốc hỏa lên, hung hăng gặm xuống cái miệng tiểu hồ ly của cô.
"Em chỉ biết hành hạ anh thôi. anh yêu em đến chết mất thôi."
Kiều Kiều nghe được lời của Giang Phóng, khanh khách cười. Lại khiến cho Giang Phóng hành hạ một lúc.
"Giang Phóng, lần này ông bà ngoại của anh cũng đi cùng chúng ta phải không?" Kiều Kiều hỏi.
"Ừ, đúng vậy, bố anh cũng nói rồi đó, bọn họ cùng đi với chúng ta. Chuyện này khônggiấu được mà, ban đầu nghĩ là chỉ có hai nhà chúng ta đi với nhau thôi, ai ngờ bố vừa mới đề xuất là họ đồng ý luôn, nhưng em yên tâm, anh sẽ không để ai làm gì được em cả. Phải tin tưởng tướng công của em chứ."
"Ha hả, đương nhiên là em phải tin anh rồi, chỉ hỏi anh một tý thôi mà?" Kiều Kiều dừng lại một chút, giọng nói trở nên hào hứng hơn: "Ai dô, nghĩ đến chuyện được đinghỉ tân niên cùng với bí thư tỉnh ủy đại nhân, anh không tưởng tưởng nổi em có cảm giác quái lạ thế nào đâu?"
"Quái cái gì? Bí thư tỉnh cái gì? Cũng chỉ là một ông già khó tính, nhìn ông ấy mà xem, có con trai con gái, thế mà chẳng có ai muốn ở bên ông ấy cả, chỗ nào có áp bách thìở đó có phản kháng. Cho nên là, không cần quan tâm đến ông ấy nhiều làm gì." Giang Phóng nói tỉnh bơ.
"Ha ha, anh, anh hư quá đấy, tại sao có thể nói về ông ngoại của mình như thế được! Nhưng mà anh phải chú ý chứ, cứ tiếp tục như thế không tốt đâu, là con cháu phải kính yêu bề trên ."
"Hử? Em mà còn dám nói được anh nữa sao, không biết ai là cái người nóng nảy cứ thế mà bỏ đi nhỉ?." Giang Phóng liếc xéo cô.
"Là em đó thì sao, đó có phải là ông ngoại em đâu, là ông ngoại anh đó!"
"Nhóc con đáng chết này, lại còn dám phân định rạch ròi giữa hai ta, để xem về nhàanh xử lý em thế nào, hừ hừ"
"Ôi, ôi, em sợ quá... Hứ." Kiều Kiều nhe răng trợn mắt với hắn, cái điệu bộ le lưỡi kiathật là khả á. Làm cho Giang Phóng giận đến ngứa răng.
Nhưng mà Kiều Kiều cũng chẳng được đắc ý lâu lắm, tối hôm đó, quả nhiên, Kiều Kiều bị trừng phạt ra trò, kết thúc cô nàng nào đó không còn sức để nâng cánh tay, bộ dáng bê bết.
"Mưu sát a ~~~ "
Nhìn Giang Phóng bất đắc dĩ.
Đem cô ôm vào lòng mình Giang Phóng thủ thủ: "Sau này không nghe lời, đây chính là kết quả."
"Biết, biết rồi." cô nàng nào đó đã được am hiểu sâu sắc người am hiểu thế thời mới có đạo lý. Cái người này bình thường ăn cái gì, làm sao mà mạnh mẽ đến như thế chứ!không cách nào hiểu được.
"Ngoan, em xem, căn bản em không thể trêu chọc anh. Cho nên, ngươi phải ngoan ngoãn Phải nghe lời anh."
Mọi người nghe xem, lời nói của người này, sao lại vô sỉ như vậy chứ? Nhân cách củahắn thật sự là không có có hạn cuối.
"Em sợ anh rồi đó được chưa hả?" Ô ô.
Giang Phóng nhìn cô giả bộ, cười ha ha.
Sau khi cười xong, hai người thương lượng, vì mọi người cùng nhau đi chơi, cần mộtsố đồ dùng cần thiết phải mang theo, Kiều Kiều cùng Giang Phóng đi mua một ít nhu yếu phẩm. Vốn bọn họ muốn đi du lịch tự do, thế nhưng Giang Phóng muốn thuận tiện hơn một chút, quyết định tìm một hướng dẫn du lịch. Ha ha, thật sự thì cái người gọi là hướng dẫn viên du lịch, chẳng ở đâu xa, chính là người từng là một thành viên trong phòng ký túc của Giang Phóng, đồng chí tiểu Tam nhi, nhà hắn ta ở Hải Nam.
Giang Phóng nhờ hắn đi cùng mấy ngày, dù sao bọn họ đều không rõ, có một người hỗ trợ quen thuộc cũng hay
Khi Kiều Kiều được nghỉ, liền lôi kéo Giang Phóng chạy lung tung mua các loại đồ. Giang Phóng rất sủng nịch cô.
"Giang Phóng, cái áo tắm này được không?” Kiều Kiều nhảy tưng tưng.
cô thích một bộ bikini màu trắng, vừa thanh thuần lại lộ vẻ gợi cảm.
Giang Phóng hé mắt, "Chuyển, để xem cái khác."
Kiều Kiều chu mỏ để lại.
"Cái này không tệ." Giang Phóng vừa ý một bộ áo tắm có màu hồng. Kỳ thực Kiều Kiều cũng biết, Giang Phóng vô cùng nhỏ nhen, không thích cô mặc ít như vậy.
"anh đúng là cái thùng giấm." Kiều Kiều mạnh mẽ chỉ trích.
"Có là thùng giấm thì em cũng phải chịu." Giang Phóng hung hăng hôn cô một cái, sau đó gọi nhân viên thanh toán tiền.
"Giang Phóng ——" một giọng nữ vang len. Bây giờ Giang Phóng có chút phản cảm với việc ra ngoài đường bị người gọi tên, nghe thấy có người gọi hắn, theo phản xạ nhíu mày một cái. KAO, chẳng lẽ ở Dân Giang cũng gặp phải mấy người không não sao?
"Chậc chậc. Giang Phóng, nhìn cặp lông mày nhăn tít của cậu kìa, có thể kẹp chết con ruồi đấy?" một cô gái đi xe máy vô cùng suất khí.
"Lâm Viện Viện?" Giang Phóng nghi ngờ hỏi, may quá, thở phào nhẹ nhõm, bởi vì đây là vị bạn học của hắn hồi còn ở trung học, là bồ huynh đệ của hắn, hiện đang là hội trưởng hội học sinh, bạn gái Lộ Nam Phong.
"Lâm sư tỷ?" Kiều Kiều lanh nhẹn chào hỏi, nhắc tới Lâm Viện Viện, cũng là một đóa kỳ ba của đại học A. Cái đặc biệt của cô nàng, là một người dũng mãnh trong đám con trai. Câu danh ngôn kinh điển của cô ấy là, chỉ động chân tay không động khẩu. Là côgái học karatedo từ thời tiểu học!
Tất cả người của đại học A đều biết, Lộ Nam Phong rất hay bị bạn gái của mình đánh cho một trận, nhưng người ta lúc nào cũng vui vẻ che chở vị đại tỷ này. Để cho mộtđám tiểu sư muội tôn sùng là nam nhân tốt nhất đại học A.
"A? Chị biết em, em là Kiều Kiều phải không. đã nghe danh em từ lâu, chậc chậc, mà em nghĩ cái gì vậy hả, trông xinh xắn thế này, mà lại chọn cái anh chàng này. Mỗi ngày nhìn cái bản mặt nặng nề như núi Trường Bạch, chắc cậu ta không biêt bây giờ hình tượng chàng trai lạnh lùng quá lỗi thời rồi." Lâm Viện Viện nói tỉnh bơ.
"Ha ha. Sư tỷ, cái đó là đối với người khác thôi, em mà bảo anh ấy đi hướng đông, đốanh ấy dám đi hướng tây đấy!" Kiều Kiều nói đùa.
Khiến cho Kiều Kiều cười to. Lâm sư tỷ này thật thú vị.
Nhìn Kiều Kiều cười cô, Lâm Viện Viện cũng cười: "Em đùa chị vui lắm hả. Cái con nhóc này, mà thế này? Cùng nhau đi ăn một bữa cơm đi?" Lâm Viện Viện rất sảng khoái.
Mà Kiều Kiều thì sao, gặp một cô gái có tính cách như thế cô rất thích, vội vàng đồng ý luôn, Giang Phóng nhíu mày, hu hu, hắn muốn cùng Kiều Kiều có thế giới 2 người cơ. Lâm Viện Viện này chẳng có nhãn lực gì cả?.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]