Giang Phóng ở đại học A rất nổi danh, đối với vị sư huynh đã tốt nghiệp này nhiều người biết đến hắn là vì Kiều Kiều. Nhưng dù được người ta phong là nam nhân tốt, nhưng lại không ai muốn lượn lờ xung quanh hắn, dù sao đã có minh chứng là Lô mỹ nữ rồi. Hơn nữa, ai cũng nhìn ra, Giang Phóng không phải là người muốn thân cận người khác lắm.
Tần Tố Cẩm đối với con trai của mình cũng rất bất đắc dĩ, chỉ hi vọng Kiều Kiều có thể áp chế tính tình của hắn. Cũng không còn nhỏ nữa. Giang Hải Dương biết chuyện nàythì lại không đưa ra ý kiến gì cả, đoán rằng ở trong lòng của Giang Hải Dương thấy vũ lực, tiền vàng là có thể giải quyết rất nhiều chuyện.
Công trường của Giang Phóng đã đến giai đoạn cao điểm nhất. Mỗi ngày Giang Phóng đều bề bộn nhiều việc, nhưng mà không có chuyện ở trường học ràng buộc nên cảm thấy hắn như cá gặp nước. Làm sinh viên năm thứ ba, Lâm Hiểu Nam chính thức tiếp nhận chức vụ hội trưởng hội học sinh, đáng nhẽ từ nửa năm trước Quách Vũ Phi đãđịnh chuyển giao chức vụ cho hắn làm, nhưng đó không phải chuyện tốt lắm. Nhưng mà Quách Vũ Phi có công việc làm rồi, không có thời gian quản lý chuyện ở trường nữa, ở đại học A có truyền thống là, đến thời điểm chủ tịch hội học sinh chuyển sang kỳ thực tập của năm tư thì giao lại vị trí chủ tịch của mình. Về sau hai người thương lượng với nhau, Quách Vũ Phi đồng ý ở lại làm tiếp nửa năm, nhưng mà cũng chỉ có thế. Trong nửa năm này, chỉ làm vài việc cho có lệ trên danh nghĩa, chứ người thực sựlàm việc lại là Lâm Hiểu Nam, thành tích cùng nỗ lực của hắn đều khiến mọi người tin phục.
Trong đám người bọn họ, người có lòng cầu tiến và hợp với việc này nhất chỉ có Lâm Hiểu Nam, hiện giờ Kiều Kiều cũng bận rộn, chẳng qua là bận giúp đỡ cô giáo Viên, mọi người đều có suy đoán, chắc là sau khi tốt nghiệp đại học, Kiều Kiều sẽ thi lên cao học, Kiều Kiều từ chối cho ý kiến.
"Kiều Kiều ~" Lâm Hiểu Nam bận, Kiều Kiều cũng bận, hai người mặc dù là bạn học cũng lớp lại là bạn từ thời nhỏ với nhau. Thế nhưng mà hiện tại, mỗi ngày cũng chỉ gặp lướt qua nhau, còn chuyện ngồi tán gẫu lại càng không có thời gian.
"Hiểu Nam? Bạn cũng đến đây à?" Lâm Hiểu Nam đến tìm Giảng viên Viên, vừa lúc đúng gặp được Kiều Kiều vừa ra khỏi cửa. Hai người đều vui vẻ chào hỏi.
"Mình đến tìm cô giáo mượn đồ, bạn đang chuẩn bị đi à?"
"Đúng vậy."
"Tìm chỗ nào ngồi nói chuyện một chút đi, cảm giác lâu lắm rồi không nhìn thấy bạn rồi, chưa nói được mấy câu với nhau." Lâm Hiểu Nam cảm khái.
"UH, nhưng mà không phải bạn tới tìm cô Viên sao?"
"không có việc gì, tý nữa mình đến cũng được, đi thôi, mình biết ở gần đây có một quá trà sữa rất ngon, chắc bạn thích lắm." Kiều Kiều rất thích mấy thứ đồ ngọt, đặc biệt là trà sữa có vị ngọt thơm nhạt.
“He he."
Mặc dù thường hay đến chỗ Viên giáo thụ, vậy mà Kiều Kiều lại không biết ở đây cómột quán trà sữa, mặt tiền cửa hàng cũng không lớn, nhưng lại rất ấm áp.
"Gần đây bạn thế nào rồi, mình thấy lúc nào bạn cũng vội vội vàng vàng, bận khôngthấy mặt” Kiều Kiều nắm lấy cốc trà sữa, dò hỏi.
"Đúng vậy. Việc ở trong Hội học sinh nhiều lắm, hơn nữa mình cũng nghĩ, đã tiếp nhận vị trí này rồi, thì phải làm tốt. Mà các học phần thì không thể bỏ bê được, cái gì cũng muốn làm phải thật tốt, nên bản thân không tránh phải bị mệt mỏi!!" Lâm Hiểu Nam nằm bò ở trên bàn, uể oải, trông như sợi bún.
"Trước đây bạn chả nói chỉ cần vui vẻ là được hay sao? Bảo lên đại học sẽ tha hồ mà vui chơi đó?" Kiều Kiều trêu chọc.
Lâm Hiểu Nam cười: "Như vậy là mình hài lòng rồi, có thể làm một việc gì đó, thấy mình cũng có giá trị làm mình thấy vui vẻ rồi. Mình thấy Kiều Kiều còn vui vẻ hơn người khác cơ. Về việc chơi bời, ha ha, kỳ thực như mình thấy đó cũng là một loại vui chơi rồi. Thế tiểu tử Giang Phóng kia có khỏe không?"
"Uh. anh ấy á, ngày nào cũng bận không ngừng, không có thời gian nấu cơm cho mình." Nghĩ tới đây, Kiều Kiều chu mỏ, đùa cho Lâm Hiểu Nam cười ha ha.
"Mình đoán là, không nhiều người biết, Giang đại thiếu gia nhìn bề ngoài thì lạnh lùng ít nói của chúng ta lại làm cơm cho vị hôn thê nhà mình đâu. Người sắt đá lại nhu tình sao?"
"Cái gì chứ!" Kiều Kiều cũng cười.
Mặc dù hai người bây giờ đều bận rộn, ít gặp gỡ nhau, nhưng mà sự thân thiết ăn ý từ xưa thì vẫn còn, lại là bạn tốt từ nhỏ lớn lên cùng với nhau, chỉ lát sau, hai người đãvui vẻ đùa cợt rồi.
"A a, thôi bạn đừng mải chuyện nữa, đến gặp cô Viên đi? không đi cô Viên nghỉ tan làm đấy." Kiều Kiều thúc giục Lâm Hiểu Nam.
Nhìn xuống đồng hồ, Lâm Hiểu Nam kêu một tiếng: "Trời."
Kiều Kiều cảm thấy thời gian trôi qua thật là mau, chỉ chớp mắt, thế mà mình đã thành chị năm ba rồi!
Hôm nay Giang Phóng phải đi công trường, không thể qua đây đón cô , Kiều Kiều tính tự mình đi về nhà.
thật lâu không có đi bộ về nhà, ha hả, Kiều Kiều đi thong thả không sốt ruột.
"I "m a big big girl, In a big big world! It "s not a big big thing if you leave me..." Di động đột nhiên vang lên tiếng nhạc, làm Kiều Kiều hơi giật mình chút.
"Hello?"
"Kiều Kiều..." Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Giang Viễn, giọng nói của cậu có chút khẩn thiết cứng ngác.
"Giang Viễn? Có chuyện gì sao?"
"Chị đang ở đâu? Trường học sao? Em bảo anh Quách mang xe đến đón chị, giờ emđang ở bệnh việc, anh trai gặp chuyện không may rồi."
Gặp chuyện không may sao? Kiều Kiều hoảng hốt một chút, hỏi dồn dập: "Gặp chuyệnkhông may gì? Chuyện gì xảy ra? Giang Phóng bị làm sao vậy?"
"Kiều Kiều chị đừng vội lo lắng, anh chỉ là bị đập vào người thôi. Giờ chị đang ở đâu?"
"Chị sắp đến cổng nam rồi, em bảo anh Quách Vũ Phi đến cổng nam đón chị nhanh lên." Kiều Kiều vô cùng hoảng loạn.
"Được, em cúp máy đây, để em nói với ánh Quách."
Chẳng bao lâu sau, liền thấy Quách Vũ Phi lái xe vèo vèo tới.
"Kiều Kiều. Lên xe."
Quách Vũ Phi xe lái rất nhanh, Kiều Kiều cực sợ hãi: "Vũ Phi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Giang Phóng có bị sao không?"
"Lúc này thì chưa biết, em đừng quá lo lắng, Giang Phóng được đưa vào bệnh việc tỉnh rồi, Giang Viễn đang ở đó! Em đừng nóng vội." Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, thế nhưng đầu mày của Quách Vũ Phi đã nhíu chặt lại rồi.
Kiều Kiều sợ quấy rầy làm phiền Quách Vũ Phi lái xe, cũng không dám hỏi nhiều, thế nhưng trong lòng thấp thỏm và bất an lại càng tăng lên.
Quách Vũ Phi lái rất nhanh, vốn đường đi phải mất nửa giờ, hắn tăng tốc chỉ mất có hai mươi phút. Bỏ qua mấy cái đèn đỏ.
Kiều Kiều cũng không biết Giang Phóng ở phòng nào, Quách Vũ Phi cũng nghiêm túc cứng nhắc, dừng xe thì bảo cô lên tầng năm.
ở ngoài phòng giải phẫu trên tầng năm, Giang Viễn, Tần Chính, Tần Tố Cẩm đều ở đó.
"Kiều Kiều ——" Giang Viễn chạy tới kéo lấy cô.
"Giang Phóng đâu?" Kiều Kiều không phải là một cô bé kiên cường, giọng nói của côđã khàn khàn nghẹn ngào.
"anh vẫn đang trong phòng phẫu thuật, Kiều Kiều, xin lỗi, xin lỗi, Kiều Kiều..." Vừa nẫynói điện thoại là Giang Viễn cố nén chịu đựng, nhìn ra được, cậu không tốt chút nào, nhìn qua trạng thái của cậu có khác với mọi người, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
"Chuyện gì xảy ra? Giang Viễn? Cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra, tại sao con lại nóixin lỗi." Kiều Kiều nghiêng ngả mấy cái, Tần Tố Cẩm nhanh chóng đỡ lấy Kiều Kiều.
"Là do con, đều là do con không tốt, nếu như không phải là anh trai xông ra cứu con,anh ấy sẽ không bị đập vào người, đều là do con. Vốn là khi giàn giáo rơi xuống, đúng vào chỗ con đứng, là anh đẩy con ra, đều là tại con..." Giang Viễn ngồi chồm hổm ở dưới đất, bụm mặt khóc.
"anh ấy, có nặng lắm không, sẽ không có chuyện gì với anh ấy, sẽ không có chuyện gì, đúng hay không?" Kiều Kiều kéo lấy tay của Tần Tố Cẩm tìm kiếm an ủi. cô cảm thấy trong đầu không nghĩ được gì, chỉ biết Giang Phóng không sao cả, thế nhưng nước mắt vẫn là không ngừng rơi xuống, tay chân của cô không biết phải làm gì. Giang Phóng sẽ không có chuyện gì, Giang Phóng sẽ không có chuyện gì đúng không?
"không có việc gì đâu, chắc chắn sẽ không có việc gì đâu, Kiều Kiều, nào, ngồi xuống, ngồi xuống ghế chờ nó. Tiểu Viễn đứng dậy đi, anh của cháu không có việc gì đâu." Tần Chính thấy tình trạng đó, an ủi mọi người. Nhưng trong lòng của mình cũng khôngchắc chắn chút nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những chờ ở người ở bên ngoài đều không nóigì, bà Tần đi Bắc Kinh họp, đang vội vàng trở về, Giang Hải Dương cũng đang từ bên Dân Giang đi sang.
Chờ Giang Hải Dương đi tới, đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, ý chỉ vân đang tiến hành phẫu thuật.
"Thế nào rồi cha?"Giọng nói của Giang Hải Dương run rẩy hỏi bố vợ mình.
"Vẫn đang phấu thuật, yên tâm, ông Lý ở trong đó là chuyên gia nổi danh của nước ta, là bạn tốt của cha, chắc chắn ông ta sẽ cứu Giang Phóng." Tần Chính mở miệng.
Nhìn con trai thứ của mình ngồi thu lu trong góc dưới đất, Giang Hải Dương biết chuyện này không thể trách cậu. Đây là chuyện ngoài ý muốn, không ai muốn cả, cả hai đều là con trai của ông, ông không hi vọng ai bị thương cả, Giang Phóng che chở cho Giang Viễn từ nhỏ, cứu Giang Viễn là phản ứng bản năng của hắn, đừng nói Giang Phóng, nếu người đó là ông trong cùng tình huống ông cũng sẽ làm như vậy, trái lại nếu đổi vị trí của Giang Phóng và Giang Viễn, nếu như Giang Viễn thấy Giang Phóng có nguy hiểm, đều sẽ hy sinh bản thân mình như vậy thôi.
"Tiểu Viễn..."
"Ba, xin lỗi, con..."
"Con không cần phải xin lỗi, anh của con sẽ không xảy ra việc gì đâu. Đứng dậy, là nam nhân phải mạnh mẽ lên. Nếu như người bị nguy hiểm là anh của con, ba tin, con cũng sẽ làm như vậy. Đừng trách bản thân, là một người đàn ông, phải biết chịu trách nhiệm nhưng hơn thế phải biết an ủi những người khác kia."
Nhìn sang Kiều Kiều lệ rơi đầy mặt, ngồi ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, còn có Tần Tố Cẩm đang kinh hoảng, Giang Viễn nghe xong đi tới.
Thời gian phẫu thuật rất dài, Kiều Kiều cảm giác như đến tận thế rồi.. Rốt cuộc, đèn tắt.
Mọi người đều đứng lên.
"Lão Lý...." Tần Chính vô cùng khẩn trương, tay ông đều đang run rẩy.
"không có việc gì đâu, yên tâm đi. đã qua cơn nguy hiểm rồi. Giờ sẽ cho cháu đến phòng chăm sóc đặc biệt. Bởi vì đầu của cháu bị thương tương đối nặng, chắc là sẽhôn mê một thời gian." Ngay sau đó, Kiều Kiều thấy Giang Phóng với đầy người băng vải được đẩy ra.
Trong nháy mắt đó, cô cảm giác mình không có cách nào hô hấp, giống như bị sét đánh, cả người ong ong, ngực dường như bị nứt ra một cái động lớn, không ngừng chảy máu, đau không chịu được, cô muốn khóc, nhưng không thể khóc ra tiếng, chỉ có thể yên lặng rơi lệ, Giang Phóng, Giang Phóng....
Đám người Tần Tố Cẩm đã nhào tới bên giường, nhìn Giang Phóng hôn mê bất tỉnh, khóc nức nở.
Cuối cùng, Giang Phóng bị đẩy tới phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn Giang Phóng, Kiều Kiều cứng người không chuyển động được, chỉ có thể để mặc cho nước mắt khôngngừng chảy xuống.
Bởi vì là vào phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà không thể đi vào, Kiều Kiều tựa người trên tường thủy tinh, cả người như bị mất hết sinh khí.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]