Giang Phóng lần này gặp chuyện không may khiến cho Kiều Kiều rất thương tâm, cũng làm cho cô hiểu trái tim của mình, hóa ra cô đã rất thích Giang Phóng, đã yêu sâu đậm như vậy, sâu tới mức chính bản thân cô còn không phát hiện.
Được trọng sinh một lần, Kiều Kiều không giống với những cô gái trọng sinh khác mộtbước lên mây, đạt được đại phú đại quý, cuộc đời của cô vẫn là giống với trước kia, đơn giản bình dị, thế nên không phải mỗi người đều lợi dụng việc trọng sinh để thi triển tài nghệ, giành lấy cuộc sống giàu sang phú quý.
Cuộc đời của cô có cha có mẹ, có tiểu Mộc có bạn bè, còn có Giang Phóng người quan trọng nhất của cô, như vậy đã rất tốt rồi.
Nhìn Giang Phóng càng ngày càng chuyển biến tốt, Kiều Kiều rất vui vẻ, gần đây họ hàng nhà Giang Phóng thường xuyên tới thăm nom hắn, cũng từ từ quen thuộc với Kiều Kiều lên. Chẳng mấy quan hệ từ quen thuộc tiến dần tới thân thiết. Thỉnh thoảng bà Tần lại nói trêu ghẹo Kiều Kiều. cô đúng là vì Giang Phóng mà chịu nhiều khổ sở.
Kỳ thực Giang Phóng cũng rất đau lòng Kiều Kiều của hắn, không dám sai khiến Kiều Kiều làm này làm kia, nhưng mà Giang Phóng luôn tìm Kiều Kiều, luôn muốn cô ở bên cạnh, điều này khiến cho người khác có một ấn tượng. hắn bắt nạt Kiều Kiều làm này làm kia.
hiện tại đã được nghỉ đông, Kiều Kiều vì chuyện lần này mà đi học ít hẳn nên thành tích không được tốt lắm, nhưng may là không bị học lại hay nợ môn gì, Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, không bị học lại là tốt rồi, chuyện khác chẳng đáng nói. Giang Phóngđã ở bệnh viện nằm hơn hai tháng, thân thể càng ngày càng tốt hơn. Thầy thuốc nói ở ở một thời gian ngắn nữa là có thể về nhà.
Vốn Giang Phóng muốn về nhà trước khi năm mới tới, nhưng bác sĩ không đồng ý. Dù sao, cái giàn giáo sắt đó nện thẳng vào đầu của hắn, mà đầu lại là bộ phận quan trọng nhất cơ thể. Biết đươc không thể về nhà, Giang Phóng ủ rũ, Kiều Kiều nhìn bộ dáng đó của hắn, không đành lòng chút nào, nói sẽ ở lại cùng với hắn qua năm mới. Giang Phóng nghe xong thì vui mừng lắm, nhưng sau đó lại không đồng ý.
"Giao thừa em ở đây làm gì, chỗ này xui xẻo lắm, hơn nữa ba mẹ em còn cả tiểu Mộc nữa, mọi người ngóng chờ em về ăn Tết. Nghe lời anh, Kiều Kiều, em trở về Dân Giangđi." Đây là lời nói của Giang Phóng.
Kiều Kiều không nói gì thêm, cuối cùng vẫn trở lại Dân Giang.
Kỳ thực Giang Viễn đã nhìn ra, ngoài miệng anh trai cậu khuyên Kiều Kiều về Dân Giang thế nhưng trong thâm tâm thì không muốn cho Kiều Kiều đi chút nào cả. trong hai ngày này Kiều Kiều không ở đây, Giang Phóng một mình trông rất cô đơn, cũngkhông muốn nói chuyện, ai tới thăm hắn cũng thấy hắn bất mãn.
Bà Tần cảm khái với con gái mình: "Tiểu Phóng nhà mình, giao hết trái tim cho Kiều Kiều rồi, cũng may mắn là Kiều Kiều là đứa nhỏ thành thật lại tốt tính, nếu không thìkhông biết sẽ như thế nào."
Tần Tố Cẩm mỉm cười: "Bọn nhỏ đều lớn hết rồi, con làm mẹ cũng không phải chăm sóc chúng gì cả, chỉ hi vọng bọn nó có thể có được hạnh phúc."
"Tiểu Phóng tiểu Viễn cũng xem như là bớt lo đi, con đừng suy nghĩ quá nhiều. Con đãlàm mẹ rồi, biết làm mẹ cũng không dễ dàng chưa?" bà Tần vỗ vai con gái mình.
Hai người nhìn nhau cười.
"hai mẹ con nói chuyện gì đó?" Tần Chính nhìn thấy hai mẹ con ở trong nhà bếp, điđến.
"đang nói chuyện bọn nhỏ đây mà? Lúc nữa chuẩn bị đồ ăn xong rồi, tôi sẽ mang đồ ăn tới cho Tiểu Phóng. Giờ tiểu Viễn đang ở bệnh viện với tiểu Phóng tôi sợ chúng nó chờ." Bà Tần tiếp lời.
"Sợ là người mà thằng nhóc muốn gặp không phải là bà đi? Ha ha." Tần Chính trêu ghẹo nói, có ai mà không biết, từ ngày hôm trước Kiều Kiều đi rồi, Giang Phóng bị thất hồn lạc phách. Haizzz, thằng nhóc này yêu thảm Kiều Kiều rồi.
" Kiều Kiều cũng không thể không về nhà ăn Tết được, làm sao mà hôm nay còn ở lại bệnh viện cùng thằng bé nữa, dù thế nào đi nữa, đôi khi tôi cảm thấy nếu là người khác có khi không chịu nổi tính tình của thằng nhóc tiểu Phóng nhà mình được đâu. Đừng nói người khác, nói tôi này, nếu như lúc còn trẻ mà tính tình của ông như vậy á, tôi sẽ không chịu nổi đâu, đá ông ngay lập tức, ở đâu có người lại bám người như thế chứ, hơn nữa, ông nhìn Kiều Kiều đấy, mặc dù tiểu Phóng có đòi hỏi này nọ, cô cũng vẫn làm theo, đúng là tôi phục lắm đó." Bà Tần nhớ tới hình thức ở chung của hai người, lắc đầu nói.
"Tôi cũng không giống cái thằng nhóc đó, chắc là nó giống thằng cho Giang Hải Dương nhà nó rồi." Tần Chính cảm khái.
Tần Tố Cẩm đứng bên cạnh nghe cha mẹ mình nói chuyện, bật cười. Ba mẹ cô cũngthật hết nói nổi. Nếu như đứa con nhà mình có cái gì tốt đều tranh nhau nói là giống mình, nếu như phải đức tính xấu nào đó là đẩy sang nói là giống gen nhà Giang Hải DƯơng. Đến cả Tần Phi cũng nói với Giang Hải DƯơng: "anh rể, ai bảo anh lại làm tên côn đồ làm cái gì, cho nên gen không tốt đều xuất phát từ bên nhà anh cả." Nghe xemđi, đây là lời mà phó thị có thể nói được hay sao? Đến cả học sinh tiểu học cũng khôngnói chuyện vô căn cứ như thế!
Cả nhà chuẩn bị đồ ăn mang tới bệnh việc dùng, còn chưa vào trong phòng đã nghe thấy trong đó có tiếng nói chuyện náo nhiệt rồi. Người nhà họ Tần không hiểu chuyện gì, có ai tới vậy, lại có thể làm cho Giang Phóng cười nói sang sảng như thế? khôngphải mấy hôm nay thằng nhóc này vẫn trầm lặng sao?
Cửa đẩy ra, mấy người đều giật mình, ở trong đó có một cô gái xinh xắn mặc váy lông dê, đó không phải là Kiều Kiều sao? Mà người đang ở trên sô pha không biết đang hoa chân múa tay nói cái gì đó rất vui sướng, đó chính là em gái của Kiều Kiều, Kiều Mộc.
"Kiều Kiều? Sao con lại ở đây? Lại mang cả tiểu Mộc nữa tới sao?"
Người từ nhà vệ sinh đi ra, chính là Kiều ba.
"Tần bí thư, Tần phu nhân..." Kiều ba nhìn thấy cả nhà của Tần Chính vẫn hơi có chút ngại ngùng khách sáo, mặc dù từng cùng nhau đi du lịch rồi, thế nhưng Kiều ba vẫnkhông tự nhiên được, dù sao, người ta là bí thư tỉnh ủy đó.
"đã nói gọi là chú Tần rồi mà, này hai nhà giờ đã là thông gia, lại còn nói chuyện xa lạ như thế hả. Chú nói tiểu Kiều này, sao nhà cháu lại tới đây?" một lời Tần Chính gọi tiểu Kiều rất tự nhiên bình thường, thế nhưng mấy đứa nhỏ Kiều Kiều Kiều Mộc vừa ngheđã có cảm giác muốn phụt, ha ha, quá khoa trương rồi, tiểu Kiều.
Ba cô, tiểu Kiều ư?
"Kiều Kiều lo lắng cho Giang Phóng, hơn nữa, con bé về nhà chẳng có việc gì để làm, thà cho nó đến đây cùng với Giang Phóng thì hơn, nếu không thế, trong lòng con bé này cũng chẳng yên tâm, một lúc nữa cháu với Kiều Mộc cũng về rồi, về nhà đón mẹ chúng nó rồi trở về Thanh Nham, ngày mai là giao thừa rồi mà, ông bà nội chúng nó cũng ngóng trông cả nhà về."
"ừ." Tần Chính gật đầu, đúng vậy. Năm mới, là ngày mà nhà ai cũng phải đoàn viên mà, năm nay Giang Phóng không về nhà được, đến nhà bọn họ đều cảm thấy thiếu thốn. Nhưng mà nhìn biểu tình của Giang Phóng kìa, chỉ cần chỗ nào có Kiều Kiều là nó vui sướng rồi phải không?
Mọi người nói vài câu chuyện hàn huyên tới lúc ba Kiều trở về. Dù sao, đến giờ phải đikhông trời tối rồi đi rất bất tiện. Hơn nữa, Kiều ba còn phải đi Thanh Nham nữa.
Kiều Mộc lưu luyến chào tạm biệt mọi người. Giang Phóng gọi cô nhóc đến gần, nói cái gì đó mà khiến cho nhóc con cười tươi rói khóe miệng ngoác đến tận mang tai, chụtmột cái, hôn lên mặt Giang Phóng, vui vẻ đi theo Kiều ba trở về.
Mấy người nhà Tần gia không hiểu gì, Giang Phóng nói cái gì mà có thể làm cho Kiều Mộc vui sướng như thế nhỉ!
Bất quá nhìn biểu tình của Kiều Kiều, chắc chắn cô biết, "anh cho con bé bao nhiêu tiền mừng tuổi?"
"Vợ yêu, em thật thông minh, hắc hắc." Giang Phóng không nói bao nhiêu, chỉ có cười.
hắn vừa mới nói cho Kiều Mộc biết, mừng năm mới năm nay hắn không về được, nên tiền mừng tuổi cho cô nhóc được tăng lên. Kiều Mộc là một tiểu tham tiền, cô nhóc cómột tài khoản nhỏ, nghe thấy điều Giang Phóng nói lại nghe được con số động lòng người kia, ha ha, ai có nhiều tiền mừng tuổi như cô nào, anh Giang Phóng cho cô nhóc tới một vạn đấy a, oa ha ha ha.
hiện giờ điều kiện của nhà đã rất tốt, thế nhưng chắc chắn Kiều mẹ không bao giờ cho đứa con gái nhỏ đang là học sinh nhiều tiền làm gì. Kiều ba càng không cần phải nói, tiền lương của chính mình làm ra vẫn chưa được nhìn thấy bao giờ, trước giờ đều nằm trong tay Kiều mẹ, hơn nữa, ở phương diện này Kiều ba không hay để ý lắm.
Cho nên nguồn gốc của quỹ đen của Kiều Kiều đều từ Giang Phóng và Giang Viễn mà ra. Trong đó thì Giang Phóng đóng góp nhiều nhất. Nhưng Kiều Kiều cũng không dám cho em gái của mình nhiều tiền tiêu vặt.
"Ô! Kiều Kiều con đã đến đây rồi sao?" Giang Hải Dương đi thẳng từ công ty đến, vừa vào trong phòng nhìn thấy Kiều Kiều là sửng sốt.
Nghe Tần Tố Cẩm kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, Giang Hải Dương rất vui vẻ.
"Vậy sao, anh đã tưởng Tết năm nay nhà ta phải đón năm mới ở trong bệnh viện cơ đấy? Nhưng mà nhìn tình cảnh này, vợ chồng mình lại thành thừa thãi rồi, Giang Phóng chẳng thèm quan tâm chúng ta có ở đây không đâu, ha ha. Có Kiều Kiều ở đây rồi, chúng ta yên tâm."
"Chú Giang, chú lại trêu chọc con rồi nha! Mọi người là người thân của Giang Phóng, tất nhiên là anh ấy mong muốn mọi người đều ở bên!"
"Ha ha."
Bởi vì có chuyến du lịch ở Hải Nam, lại thêm lần bị thương này, mối quan hệ của Giang Phóng với người Tần gia trở nên hài hòa rất nhiều, cũng có tiến triển hơn, Tần Chính cùng với bà Tần cảm khái, Giang Phóng này cuối cùng cũng không làm cương nữa ve.
Chờ mọi người đều đi hết, Kiều Kiều nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, phải cho Giang Phóng ăn cháo. Kiều Kiều rất tự nhiên đút cháo cho hắn, đây là tật xấu cô luyện cho Giang Phóng, đến cả Giang Hải Dương cũng nói quá đáng, để cho Giang Phóng tự mình ăn, nhưng Giang Phóng không muốn, Kiều Kiều lại càng không muốn chống đối ý kiến của hắn, nhìn hai người một người nguyện đánh một người nguyện chịu đánh này, Giang Hải Dương cũng chẳng biết nói cái gì nữa.
"Giang Phóng, lần trước em tới nhà của Nhan Nhan, nhìn cô công chúa nhỏ của cậu ấy rất là dễ thương”. Phương Khuynh Nhan đã sinh con rồi, nếu theo đúng thời gian tính toán, ngày dự sinh của Phương Khuynh Nhan sợ phải tới ngày cuối nắm. Thế nhưng chắc là cô công chúa nhỏ thấy năm mới sắp tới rồi, muốn cho nhà mình có việc vui vẻ, mới hơn bảy tháng mà đã đòi ra rồi. Khiến cho tiểu Bạch và Khuynh Nhan suýt nữa thìbị hù chết. Khi nhắc tới chuyện này còn oán giận Giang Viễn. Khi chuyện của Giang Phóng xảy ra Phương Khuynh Nhan cùng Tiểu Bạch tới để thăm hắn, nên tình cờ điqua Giang Viễn đang thẫn thờ, mà khi đó Giang Viễn không để ý cái gì cả, lơ đễnh mà đụng phải Phương Khuynh Nhan, làm cô bị động thái. Nhưng lúc đó cô chưa có cảm giác gì, lúc vào trong thang máy mới thấy không thoải mái. May mắn là đang ở trong bệnh viện, nên cô cùng đứa nhỏ không xảy ra chuyện gì, đối với chuyện này Giang Viễn rất áy náy, nhưng mọi người cũng không quá trách móc cậu.
Thỉnh thoảng khi Kiều Kiều nhớ tới chuyện này đều nghĩ Giang Viễn đúng là thằng nhóc xui xẻo, sao lại liền lúc gặp những chuyện này.
Công chúa nhà tiểu Bạch đặt tên là Bạch Nhan Nhược. Nhũ danh là Náo Náo, vì sao gọi như thế, bởi vì đứa nhỏ này quá là quấy người khác. Nhưng mà nhóc tỳ lại rất có duyên với Giang Viễn. Chỉ cần Giang Viễn dỗ dành, cô bé sẽ không khóc nữa, khiến cho cả tiểu Bạch với Phương Khuynh Nhan đều có chút ghen tỵ, con cái nhà ai thế hả!
Bây giờ ba của tiểu Bạch lão Bạch, mẹ của hắn và cả cha mẹ của Phương Khuynh Nhan đều không thể nào động vào cô nhóc kia, sáng khóc, trưa khóc, chiều khóc,không được như ý cũng khóc. Khóc đến mức khiến người đau cả đầu.
Mấy vị ông bà đến chăm sóc một khoảng thời gian rồi vội vàng rút lui, đứa nhỏ này giống của nhà ai vậy? Cả hai nhà không ai chịu nhận tính xấu này là của nhà nào mà ra. Nhưng mà mẹ của tiểu Bạch lại len lén nói nhỏ với lão Bạch: “thật ra, cái gen này là của nhà mình phải không? Con bé này chẳng khác tiểu Bạch lúc nhỏ chút nào."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]