Lục Khôn Đức lảo đảo tìm được một chiếc xe taxi, mở cửa sau xe ngồi vào.
"Thưa ngài, ngài còn ổn chứ?!" Tài xế nhìn Lục Khôn Đức vẻ mặt chật vật không biết nói gì, chỉ một mực dò hỏi.
Cả người Lục Khôn Đức đều đau, hầu như nói không ra lời, một bàn tay cố sức vói vào trong balô, móc ra một thỏi vàng đưa cho tài xế, thở dốc nói: "Dùng tốc độ nhanh nhất đi New Orleans... Tới nơi rồi tôi lại cho anh một thỏi vàng nữa."
Ảnh hưởng của vàng đến thị giác vĩnh viễn lớn hơn so với tiền mặt, tài xế sửng sốt một hồi lâu mới gật đầu nói: "Được được, mời ngài ngồi."
Lục Khôn Đức ngả lưng ra ghế sau, hai mắt vô thần nhìn trần xe, toàn thân một chút sức lực cũng không có, nhưng vẫn cẩn thận che chở những thứ mới mua, đây là đồ để đi cứu Tiểu Quân của anh.
Xe mới ra khỏi thành phố thì thời tiết cũng đã rất tồi tệ, tài xế nhìn vị khách Trung Quốc kỳ quái này không dám hỏi nhiều, giữa đường dừng xe hai lần để đổ xăng, toàn lực tiến về New Orleans.
Tới Kenner tài xế nói thế nào cũng không chịu đi vào bên trong, thời tiết xấu đến đáng sợ, cây cối ven đường phần lớn đều bị quật ngã, đổ rạp một mảnh, tình hình giao thông thật không xong.
Lục Khôn Đức nghỉ ngơi vài giờ, một phần ngực vẫn rất đau, Lục Khôn Đức khuôn mặt trắng bệch vỗ vỗ ngực, nhỏ giọng nói: "Anh đã đồng ý với tôi... Tiếp tục lái, cho anh thêm một thỏi vàng."
"Không!" Tài xế xua tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-khong-tu-thu-doan/929870/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.