*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến cuối tháng Lục Khôn Đức còn gần mười vạn tiền tiết kiệm chưa kéo được, gấp gáp nhảy nhót lung tung.
"Chỉ có chút tiền đồ này!" Lục Quân Cường nhìn bộ dáng sốt ruột của Lục Khôn Đức liền nổi lửa: "Thì để em gửi cho, cần gì phải thế."
"Không được!" Lục Khôn Đức ôm điện thoại gãi đầu, "Anh nhất định phải dựa vào chính mình... Anh gọi điện thoại cho thầy."
Lục Quân Cường không rõ Lục Khôn Đức kiên trì như vậy là vì cái gì, cúi đầu xem tư liệu, nghe Lục Khôn Đức điện thoại cho thầy, trò chuyện trò chuyện liền chạy đến vấn đề sóng thần ở Ấn Độ, Lục Quân Cường ho khan một tiếng, ý bảo Lục Khôn Đức nói trọng điểm.
"A! Đúng rồi, thầy ơi thầy có nhiều tiền không?"
"Không... Không phải, em không phải vay tiền, trong nhà còn tốt lắm, chỉ là..."
"Mới hai vạn?! Á... Em không phải ý tứ này."
"Cảm ơn thầy."
Lục Khôn Đức nhảy đến phía sau Lục Quân Cường, bắt lấy cái ghế xoay lắc lắc: "Còn có bảy vạn! Bảy vạn!"
Lục Quân Cường nở nụ cười, cổ vũ nói: "Nghĩ lại xem còn quen biết ai, tìm người có tiền trực tiếp dụ người ta bao hết."
"Có tiền..." Lục Khôn Đức lật danh bạ, ngẩng đầu nói, "Dì Vương Tô Lệ ..."
Lục Quân Cường nhịn không được cười, "Thôi, dì ấy không có tiền cho anh."
"Phiền... Buổi sáng anh đều phiền đến mức răng đau, lúc này lại đau." Lục Khôn Đức ôm má phải cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-khong-tu-thu-doan/929866/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.