“Giờ không còn người ngoài nữa, anh có thể nói thật.”
Giọng nói trầm thấp nguội lạnh, khiến đáy lòng An Lạc đột nhiên khẽ run rẩy.
—— Nói thật? Nói thật cái gì? Thực ra tôi là một An Lạc khác, 27 năm trước gặp tai nạn máy bay ở Vancouver nhưng không chết, chẳng rõ vì sao lại trùng sinh vào người anh trai cậu?
Chân tướng không thể tưởng tượng nổi, đến ngay cả An Lạc còn khó mà chấp nhận nổi, huống chi là người khác.
Không thể đoán trước được hậu quả nếu nói ra chân tướng, những người trong An gia mà biết trong thân thể của đứa cháu trưởng đích tôn họ yêu thương nhất lại là một linh hồn khác, liệu sẽ nhìn anh như quái vật, hay sẽ giết chết kẻ đã xâm chiến thân thể của An Lạc kia? Nguội lạnh như An Trạch, có khi sẽ đem ‘An Lạc’ này đến Sở sinh vật nghiên cứu ra trò một phen không chừng.
An Lạc cũng không muốn mình biến thành kẻ ngoại tộc trong mắt bọn họ, lại càng không muốn nói ra ‘chân tướng’ không chắc chắn này.
Trong nháy mắt, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu, An Lạc nhanh chóng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn An Trạch, bình tĩnh nói: “Cậu muốn nói thật chuyện gì?”
An Trạch im lặng đối mặt.
An Lạc cũng không chịu thua, ánh mắt bình tĩnh nhìn lại cậu em trai.
Sau một hồi duy trì đối mặt liên tục khiến người khác phải ngạt thở, An Trạch mới mở miệng, thấp giọng nói: “Nếu anh sợ có kẻ hại mình nên giả vờ mất trí nhớ, vậy thì anh hãy an tâm, kẻ đó, tuyệt đối không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-huynh-de-tinh-tham/1317414/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.