Chương trước
Chương sau
Nhân Khánh năm thứ ba, mùng ba tháng mười một, tuyết lớn.
Trong đêm tối, ngọn đèn dầu trong điện Càn Hoa đong đưa, dưới ngọn đèn Tề Quân Mộ lo lắng dịu dàng nhìn gương mặt mệt mỏi của Thẩm Niệm, nở nụ cười.
Không biết qua bao lâu, ấn đường Thẩm Niệm nhíu lại, sau đó từ từ mở mắt ra.
Tích tắc nhìn thấy Hoàng đế, hắn hoàn toàn tỉnh táo: “Hoàng thượng không ngủ sao?” Giọng nói vì một số nguyên nhân, khàn khàn vô cùng.
Tề Quân Mộ nói: “Trong lòng trẫm vui vẻ, hơi không ngủ được.”
Thẩm Niệm động thân thể, khẽ ừ một tiếng.
Trong lòng Tề Quân Mộ vui vẻ cũng không phải nói dối, y cùng Thẩm Niệm đã sớm tâm đầu ý hợp, nhưng bình thường hai người ngồi bên nhau cũng chỉ bàn quốc sự, thỉnh thoảng trong lời nói mang theo ý trêu chọc, cũng không làm gì vượt quá cấp bậc lễ nghĩa.
Chủ yếu là vì Thẩm Niệm đang chịu tang, tuy rằng Hoàng đế tự mình đoạt tình, không cho hắn giữ đạo hiếu, nhưng Hoàng đế vẫn đợi ba năm, đợi đến lúc Thẩm Niệm xả tang, hôm nay hai người sảng khoái uống rượu với nhau, rồi tưởng nhớ rồi lại chúc mừng.
Sau đó chuyện thuận lý thành chương, khi tâm ý tương thông, bốn mắt nhìn nhau đều là nỗi niềm yêu thương.
Còn có một chuyện, đó là Tề Quân Mộ sống qua cái chết của kiếp trước.
Tề Quân Mộ vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, càng đến thời điểm đó, trong lòng y càng hoảng hốt, nếu như có thể sống, không ai muốn chết cả. May mắn đời này có người bên cạnh, Thẩm Niệm đều để ý mọi chuyện vào mắt, nhưng hắn vẫn không nói không hỏi gì.
Điều này khiến Hoàng đế vừa vui vừa không nỡ
Vui vẻ là Thẩm Niệm tín nhiệm chính mình, không nỡ vì người này đều giấu mọi thứ ở trong lòng.
“Hoàng thượng suy nghĩ cái gì ?” Giữa khoảng lặng im, Hoàng đế nghe thấy Thẩm Niệm hỏi.
Tề Quân Mộ nhìn hắn mới nói: “Tại sao em không hỏi điều gì?”
Đầu lông mày Thẩm Niệm hơi động, hắn mỉm cười, gương mặt dịu dàng lại tuấn tú: “Em tin Hoàng thượng.”
“Vậy em là chờ trẫm chủ động lên tiếng sao?” Tề Quân Mộ lại nói.
Thẩm Niệm lắc đầu, hắn nói: “Không phải, Hoàng thượng có nói hay không đều không quan trọng. Trong lòng em cũng có bí mật, nghĩ đến khi chúng ta già rồi sẽ nói với người.”
Sau khi nghe lời này, Tề Quân Mộ cũng không xoắn xuýt nữa, y cầm tay của Thẩm Niệm dịu dàng nói: “Được, chờ chúng ta già rồi, chúng ta sẽ trao đổi bí mật cho nhau.”
Thẩm Niệm ừ một tiếng, hắn hơi mệt lại hơi buồn ngủ, liền lơ mơ nói: “Hoàng thượng, ngủ đi.”
“Được.” Tề Quân Mộ đáp lại, trong điện cũng không lạnh, hai người ôm lấy nhau, nghe tiếng tim đập, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Thẩm Niệm tỉnh dậy trước, Hoàng đế còn đang ngủ.
Hoàng đế ngủ thoáng nhìn ngoan ngoãn lại vô hại, gương mặt lành lạnh như tuyết dịu dàng đi rất nhiều. Biểu cảm như vậy cũng chỉ có mỗi Thẩm Niệm nhìn thấy, đối với triều thần và văn võ bá quan, Hoàng đế vĩnh viễn là người đứng trên cao, cao đến mức không thể bám vào.
Thật sự là may mắn, Thẩm Niệm nghĩ thầm, hắn đã hái được ánh trăng ở trên không trung vào tay rồi.
Đã qua thời gian vào triều, Nguyễn Cát Khánh cũng không đến đây đánh thức, Thẩm Niệm biết chắc chắn đây là ý của Hoàng đế, hắn cũng không động đậy, lẳng lặng chờ Hoàng đế tỉnh lại.
Thẩm Niệm biết từng cái cây ngọn cỏ từng đồ dùng trong điện Càn Hoa bày biện ra đều là những thứ hắn thích, tuy rằng hắn chưa từng thể hiện rõ ràng ra.
Mỗi khi có thời gian, Hoàng đế thật sự là một người rất cẩn thận rất dịu dàng.
Thẩm Niệm biết gần đây rất nhiều người dâng thư, yêu cầu Hoàng đế tuyển tú để phong phú hậu cung.
Năm ấy trong cung vừa mới thanh lý, Hoàng đế nói vì giữ đạo hiếu ba năm cho Cảnh đế mới bác bỏ chuyện tuyển tú. Năm nay khó mà tránh khỏi chuyện này, nhưng Thẩm Niệm tuyệt không lo lắng chuyện này.
Ở trong cung, người biết quan hệ giữa hắn và Hoàng đế cũng không ít.
Mấy người hầu hạ trong điện Càn Hoa đều biết, Nguyễn Cát Khánh, Hạ Quả đều có trong số đó, còn những người khác, chẳng qua bọn họ cũng biết thủ đoạn của Hoàng đế, lời đồn đại bàn tán không dám nói ra nửa lời.
Ngoại trừ những người đó, còn có Cẩn thân vương Tề Quân Chước biết mối quan hệ giữa hắn và Hoàng đế.
Hoàng đế chưa từng cố kỵ gì khi ở trước mặt Cẩn thân vương, ngay từ Tề Quân Chước vẫn không suy nghĩ theo hướng này, chỉ cảm thấy quan hệ giữa Hoàng đế và Trấn Bắc hầu rất thân mật, quân thần ở chung hài hoà, cũng không phải thủy hỏa bất dung lợi dụng lẫn nhau như trong mắt người khác.
Sau đó ngẫu nhiên nhìn thấy hai người nắm tay nhau, Tề Quân Chước đột nhiên hiểu một tầng ý nghĩ sâu xa khác.
Vì thế, Tề Quân Chước còn tìm đến Thẩm Niệm.
Lúc đó Tề Quân Chước không nói một câu, liền lạnh lùng nghiêm mặt nhìn Thẩm Niệm, trong mắt tràn ngập vẻ chất vấn và không tin. Trong mắt Cẩn thân vương, hoàng huynh của hắn đáng được những gì tốt nhất trên đời này, không nên nhận bất cứ chỉ trích nào.
Lúc đó Thẩm Niệm chỉ nói một câu, hắn nói: “Vô luận trong đầu vương gia nghĩ gì, cư xử thế nào, ta sẽ không rời đi.”
Lời vừa nói, sắc mặt của Tề Quân Chước càng đen, trực tiếp phất tay áo rời đi. Bởi vì hắn hiểu, suy nghĩ này của Thẩm Niệm là Tề Quân Mộ cho phép, trong lòng hắn cho dù không tin tất cả nhưng đây đều là sự thật.
Chuyện Tề Quân Chước đến gặp Thẩm Niệm tất nhiên không thể giấu được Hoàng đế, Thẩm Niệm cũng không muốn giấu Hoàng đế, bởi vậy khi Hoàng đế hỏi, Thẩm Niệm kể lại cuộc nói chuyện ngay lúc đó.
Hoàng đế rất hài lòng với câu trả lời của hắn, nói thẳng là hắn làm đúng, Thẩm Niệm nhìn thấy niềm thích thú của y dâng cao, hắn nói: “Hoàng thượng, nếu trong lòng vi thần có ý lùi bước, Hoàng thượng sẽ tức giận không?”
Dù sao chuyện liên quan đến con nối dõi, liên quan đến tương lai Đại Tề, Hoàng đế có áp lực, hắn cũng có.
Hoàng đế liền nhìn hắn rồi nhẹ nhàng nói: “Thẩm Niệm, trẫm không cần em quyết định điều gì cho trẫm, nếu trẫm phản bội em, em có thể lấy mạng sống của trẫm rời đi, có thể đời đời kiếp kiếp không tha thứ cho trẫm. Nếu em phản bội trẫm, trẫm sẽ không làm tổn thương đến em cũng sẽ không lấy mạng của em, nhưng cả đời trẫm sẽ không gặp em nữa, chỉ xem như chưa bao giờ quen biết em. Trẫm, sẽ quên em, quân vô hí ngôn.”
Giọng điệu của Hoàng đế bình thản, Thẩm Niệm lại nghe đến trái tim run rẩy, một hồi, hắn nói: “Ta sẽ không. ”
Sẽ không cho rằng vì tốt cho Hoàng đế mà định đoạt, lại càng không để cho Hoàng đế quên hắn.
Tưởng tượng đến ngày đó, Thẩm Niệm đã cảm thấy rất đau khổ.
So với phụ thân, rốt cuộc hắn đã rất may mắn.
Hai năm nay ở bên cạnh Tề Quân Mộ hầu như không có phiền não nào, ở Thẩm gia, từ sau khi hắn trở về xem, Thẩm Thanh đã đưa Văn thị rời khỏi kinh thành, từ đó không còn tin tức nào.
Mỗi ngày Thẩm lão phu nhân đều ở trong Phật đường, rất ít khi hỏi đến chuyện của hắn, hoặc là không có lập trường để hỏi.
Điều duy nhất không như ý chính là văn võ bá quan bức hôn Hoàng đế, hậu cung không có Hoàng hậu cũng không có phi tử khác, bất cứ ai nhìn vào đều thấy không bình thường.
Thế nhưng Hoàng đế rất cố chấp, đối với sự bức bách của bọn họ thì Hoàng đế không thèm quan tâm, thật sự là không đau cũng chẳng ngứa.
Các đại thần khuyên bảo không được, liền đánh chủ ý lên đầu Tề Quân Chước. Trong lòng Tề Quân Chước tuy không vui, nhưng hắn cũng không khuyên được Hoàng đế. Trong lòng hắn hiểu rõ, Hoàng đế đã quyết định chuyện gì thì không dễ dàng thay đổi, cho dù có là hắn đi nữa thì cũng không có quyền hay tư cách khiến Hoàng đế thay đổi.
Thẩm Niệm suy nghĩ đến mọi chuyện thì Hoàng đế tỉnh lại.
Hai người thân thiết một hồi, nói chuyện một lát rồi mới ngồi dậy.
Từ biểu cảm, Nguyễn Cát Khánh biết tâm trạng của Hoàng đế vô cùng tốt. Hắn biết nguyên nhân, chẳng qua không dám dùng nó thêm tiền thưởng. Ngược lại vì Hoàng đế rất hào hứng, thưởng cho hắn không ít thứ tốt.
Nguyễn Cát Khánh biết Hoàng đế đang khoe khoang nhưng hắn híp mắt cười hì hì đem đồ cất vào tay áo. Hắn là nô tài, mạng đều là của Hoàng đế, Hoàng đế vui thì tự nhiên hắn cũng vui.
Thẩm Niệm và Tề Quân Mộ trải qua vài ngày vui vẻ, tránh né chuyện các đại thần đề nghị Hoàng đế tuyển tú.
Vì Thái hậu mắc bệnh qua đời.
Khi Tề Quân Mộ nhận được tin tức thì đang nói chuyện với Thẩm Niệm, nghe cung nhân bẩm báo xong, y trầm mặc, sau đó thẫn thờ nói: “Dựa theo quy tắc lễ nghi mà làm đi. ”
Thái hậu khi còn sống là Thái hậu, sau khi chết cũng là Thái hậu, phần vinh quang này không ai cướp được từ bà. Nhưng Thái hậu đã làm Thái hậu không mấy thoải mái đã hơn một năm, trong lòng bà ân hận sau khi Lâm Ân chết, ngày ngày đau khổ.
Bà muốn dáng vẻ Thái hậu của chính bản thân, nhưng Hoàng đế không cho bà thể diện.
Thái hậu qua đời, Hoàng đế rất hiển nhiên đem hiếu kỳ đẩy ba năm, các triều thần suy nghĩ chuyện không nên lo liệu như thế, nhưng không ai dám đưa ra ý kiến trước gương mặt bình tĩnh của Hoàng đế.
Chuyện tuyển tú tạm thời bỏ qua như thế.
Tề Quân Mộ suy nghĩ rất rõ ràng, đợi ba năm nữa, Tề Quân Chước sẽ thành thân, đến lúc đó mang con của hắn vào trong cung là được. Y không nói điều này với Tề Quân Chước, nhưng y biết Tề Quân Chước hiểu rõ.
Hoàng đế là người đã từng chết một lần, đối với chuyện con cái cũng không mấy quan tâm.
Hoàng đế nhân cái chết của Thái hậu suy nghĩ đến tương lai, Thẩm Niệm cho rằng y khó chịu trong lòng. Thẩm Niệm nghĩ, Thái hậu vô luận thế nào cũng là mẫu thân của Hoàng đế, bây giờ bà chết rồi, tâm tình của Hoàng đế không tốt cũng là chuyện hiển nhiên.
Hoàng đế hiểu suy nghĩ của Thẩm Niệm nên mỉm cười với hắn, y nói: “Thẩm khanh, ngoại trừ em ra không ai có thể khiến trẫm đau lòng.”
Một câu nói, Thẩm Niệm hiểu rồi, những chuyện cũ, Hoàng đế đã sớm không dể trong lòng, Thái hậu cũng được, Lâm Ân cũng chẳng sao, trong mắt của Hoàng đế đều là mây khói.
Sau khi an táng Thái hậu, Tề Quân Mộ đến gặp Ôn Uyển.
Bởi vì theo bẩm báo của người trong lãnh cung, Ôn Uyển từ lúc vào lãnh cung vẫn muốn gặp Hoàng đế, trong lãnh cung đều là người điên, thời gian dài, đợi không được Hoàng đế, Ôn Uyển cũng điên rồi.
Người khác đều nói Ôn Uyển điên rồi, nhưng Ôn Uyển biết bản thân không điên. Mấy năm nay Ôn Uyển vẫn đứt quãng mơ thấy một giấc mơ, trong mơ nàng và Lâm Ân bên nhau.
Cơ thể của hắn vẫn luôn không tốt. Ôn gia có quan hệ thông gia với Lâm gia, nàng theo mẫu thân đến Lâm gia. Nàng là người đầu tiên nhìn thấy gương mặt của Lâm Ân, khi đó Lâm Ân trốn trong rừng cây tháo mặt nạ, vuốt ve gương mặt mình, lén khóc.
Lâm Ân nhìn thấy nàng lại càng hoảng sợ, vội vàng đeo mặt nạ lên, còn luôn dặn dò nàng không được nói với bất cứ ai, nếu không sẽ rước họa sát thân.
Nàng tất nhiên cũng từng gặp Tề Quân Mộ, cũng bắt đầu từ đó, nàng biết trên đời này cũng có người có khuôn mặt giống với Tam hoàng tử, nhưng cả đời đều phải đeo mặt nạ.
Vì có chung bí mật nên hai người ở bên nhau thân thiết hơn với người ngoài, Lâm Ân và Ôn Uyển bắt đầu như thế. Không biết từ bao giờ, Ôn Uyển bắt đầu cảm thấy người thiếu niên này rất đáng thương.
Có mẹ không thế nhận, có mặt không thể dùng.
Tình cảm của thời niên thiếu rất đơn thuần, trái tim rất dễ dàng dựa vào nhau, nhưng thế giới của người lớn rất phức tạp, người lớn cần quyền thế cần lợi ích mới có thể suy nghĩ chuyện hôn nhân.
Lâm gia và Thái hậu mong muốn Phù Hoa và Lâm Ân thành thân, có thể khiến đứa con của riêng mình gọi mẫu thân thân sinh, cho dù sau khi về nơi yên nghĩ.
Ôn gia mong muốn có thể tiến thêm một bước, muốn trở thành một đời thế gia.
Chuyện hôn nhân của nữ nhân liền trở nên ràng buộc, Ôn gia và Lâm gia có quan hệ thông gia, Lâm gia không có người con gái khác, cho nên Ôn Uyển lập tức lọt vào mắt của Thục phi. Biết dự định của người nhà, Ôn Uyển không phải không muốn phản kháng, nhưng đối mặt với sự kỳ vọng của cha mẹ, nàng không thốt được lời nào, hơn nữa vào năm đó ở trước mặt Thục phi nàng đã cố gắng thể hiện khiến ánh mắt của Tam hoàng tử vẫn luôn đặt trên người nàng.
Nàng biết Tam hoàng tử Tề Quân Mộ, trong lòng cũng hơi đố kị thay cho Lâm Ân.
Nhưng y là Tam hoàng tử, Lâm Ân là một người không thể nhìn thấy ánh sáng. Ngày đó nàng theo mẫu thân vào cung, Tề Quân Mộ tặng nàng một đóa hoa, nói là hái từ Ngự hoa viên, nàng nhận, rồi nở nụ cười với Tề Quân Mộ.
Gương mặt của Tam hoàng tử hơi đỏ lên, khẽ nói, nếu như ta và nàng thanh thân, ta sẽ đối xử tốt với nàng.
Lời vốn không nên nói, nhưng Tề Quân Mộ đã nói rồi.
Ôn Uyển đỏ mặt gật đầu, trong lòng nàng lúc đó nghĩ, nếu như Lâm Ân có thể quang minh chính đại nói lời này với nàng thì thật là tốt biết bao.
Sau khi Ôn Uyển được xác nhận là trở thành Tam hoàng tử phi, nàng chưa từng bước vào của Ôn gia, bởi vì tất cả mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm nàng, sẽ có người chế giễu nàng có người tìm được lỗi của nàng khiến nàng không thể trở thành Tam hoàng tử phi.
Khoảng thời gian này Ôn Uyển rất khó chịu, vẫn luôn bệnh. Mãi đến trước ngày thành thân, nàng mới ra khỏi phủ.
Ôn gia cũng sợ nàng kìm nén thành bệnh, để nàng đi dạo chung quanh, chờ đến ngày thành thân.
Trước khi thành thân, nàng lên chùa thắp hương, ở đây nàng gặp lại Lâm Ân. Lâm Ân nói ta dẫn nàng đi, thời khắc đó Ôn Uyển rất muốn đồng ý với hắn, vứt bỏ hết mọi thứ, cứ như thế mà cao bay xa chạy.
Nhưng bọn họ đều biết ‘không có khả năng’.
Ôn Uyển nhìn Lâm Ân, cuối cùng lắc đầu, bảo hắn sau này đừng suy nghĩ nhiều, sống cho tốt.
Lâm Ân tháo mặt xuống, gương mặt mờ mịt lẩm bẩm nói: “Vì sao lại là hắn chứ, hắn có những gì mà ta không có, vì sao lại lại như thế.” Tề Quân Mộ có gương mặt như hắn, y có thân phận Tam hoàng tử, có thể lấy được người con gái mình thích, còn hắn không có bất cứ điều gì.
Lâm Ân cảm thấy không công bằng, hắn hỏi Ôn Uyển có cảm thấy không công bằng hay không, cuối cùng hắn không biết mình rơi nước mắt từ khi nào.
Ôn Uyển nhìn thấy Lâm Ân khóc bản thân cũng khóc, nàng nghĩ đây đều là số mệnh.
Đêm đó về đến Ôn gia, Ôn Uyển liền bị bệnh, vẫn bệnh đến ngày nàng thành thân.
Ôn Uyển thật ra muốn buông bỏ khúc mắc và sống với Tề Quân Mộ thật tốt, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Tề Quân Mộ, nàng lại nghĩ đến Lâm Ân.
Nàng cảm thấy khó chịu, tâm tình này cũng không phải đối với Tề Quân Mộ.
Nàng không buông bỏ Lâm Ân được, vì Ôn gia cũng không thể mất trái tim của Tề Quân Mộ.
Có một số việc nàng cảm thấy ngày nào hay ngày đó, nàng không ngờ Tề Quân Mộ lại kiên trì với nàng như thế, một ẩn ý bức bách cũng không có. Càng như thế, trong lòng Ôn Uyển lại có một sự sảng khoái méo mó.
Lâm Ân không thể gây tổn thưởng cho Tề Quân Mộ, nhưng nàng có thể.
Sau khi nàng thành thân, Lâm Ân thường xuyên vào cung, ai ai cũng đều cho rằng là vì Phù Hoa, chỉ có Ôn Uyển biết, hắn là vì bản thân mình. Nàng đứng ở lập trường của người bên ngoài, nhìn thấy rất rõ ràng, Lâm Ân đang lấy lòng Thái hậu, lợi dụng đến sự yêu thương của Thái hậu.
Quan hệ giữa Thái hậu và Hoàng đế càng ngày càng tệ thì quan hệ với Lâm Ân càng ngày càng tốt. Dưới sự so sánh, Thái hậu nói Hoàng đế bất hiếu, Lâm Ân là người hiếu thuận nhất trên đời, cũng là người đáng thương nhất.
Có đôi khi trong lòng Thái hậu không nén được sẽ dâng lên ý niệm trong đầu, Lâm Ân nếu như là Hoàng đế thì tốt biết bao, Lâm Ân sẽ không đối nghịch với bà, do đó, những ngày đó của bà trôi qua sẽ rất thoải mái.
Sự thay đổi của Thái hậu, Lâm Ân đều nhìn thấy rõ, hắn càng nỗ lực lấy lòng Thái hậu, quan hệ giữa Hoàng đế và Thái hậu lại càng xấu đi.
Qua một thời gian dài, Ôn Uyển mơ hồ nhận ra Lâm Ân muốn làm cái gì. Nàng nói Lâm Ân điên rồi, Lâm Ân nói thật sự hắn điên rồi, hắn không muốn đeo mặt nạ sống nữa.
Sau đó chuyện càng thêm thuận lợi, Lâm Ân và Ôn Uyển ở bên nhau. Dưới sự ám chỉ của Ôn Uyển, mối quan hệ giữa Ôn gia và Lâm gia càng thân thiết hơn.
Nơi này là hoàng cung, nhưng Ôn Uyển là người Hoàng đế thích nhất, là người con gái duy nhât trong hậu cung của Hoàng đế.
Gương mặt của Lâm Ân và Hoàng đế giống nhau, hơn nữa Hoàng đế cũng không phải lúc nào cũng vào trong cung, khi trời nóng, y sẽ đến Biệt Uyển, ngẫu nhiên cũng sẽ xuất xung quan sát dân tình, Lâm Ân với gương mặt này rất thuận tiện làm rất nhiều chuyện.
Ôn Uyển bỏ thuốc cho Hoàng đế, ngay từ đầu trong hương an thần không có gì cả. Hoàng đế rất tín nhiệm Ôn Uyển, từ từ thêm mới thêm dược, Ôn Uyển còn thay đổi Ngự y của y, Hoàng đế càng không hoài nghi điều gì.
Lâm Ân vẫn chưa quyết định lúc nào động thủ, mãi đến khi Ôn Uyển mang thai.
Chuyện này không thế nào giấu giếm được, Hoàng đế biết tin tức thì chuyện giữa bọn họ lập tức bại lộ. Ôn Uyển và Lâm Ân quyết định động thủ càng nhanh càng tốt, sự việc tiến triển rất thuận lợi.
Lâm gia có quyền thế, Hoàng đế không thể chịu được đả kích Ôn Uyển phản bội hơn nữa trong cơ thể còn có chất độc, Hoàng đế tức giận lập tức trúng gió. Là Lâm Ân tự thân ra tay dùng gối đè Hoàng đế chết ngạt, Ôn Uyển không dám động thủ, nàng sợ nhìn thấy sự khinh bỉ và trào phúng trong mắt của Hoàng đế.
Tề Quân Mộ chết, Ôn Uyển thông báo với Thái hậu và Lâm Tiêu. Chuyện này không giấu được Thái hậu, Lâm Ân cũng không có ý định giấu. Thái hậu khiếp sợ, cũng hỗn loạn, cũng cùng là Lâm Tiêu vỗ về mới bình tĩnh.
Lúc này Tây Cảnh đang loạn, Tề Quân Chước mất tích, mấy ngày nay Hoàng đế không lâm triều, bên ngoài đều có tin đồn, Anh vương còn nhân cơ hội gây chuyện.
Thái hậu muốn tốn quy nhất định phải đưa ra quyết định, cuối cùng che giấu cái chết của Hoàng đế, Lâm Ân thay thế Tề Quân Mộ ngồi lên ngai vàng. Trong cung có Thái hậu và Hoàng hậu, ngoài cũng có Lâm Tiêu, chuyện này đương nhiên làm rất bí mật.
Ngự y trong cung thay đổi lần nữa, Tề Quân Mộ bị người ta chôn ở nơi không ai biết, ngay cả bia mộ cũng không có.
Lâm Ân và Ôn Uyển thuận lợi bên nhau, bọn họ một người là Hoàng đế một người là Hoàng hậu. Thái hậu cho rằng đứa con trong bụng của Ôn Uyển là của Tề Quân Mộ, liền mắt mở mắt nhắm đối với chuyện này.
Chuyện đến lúc này hẳn là kết cục mỹ mãn nhất, nhưng đối với Ôn Uyển mà nói thì không phải.
Thái hậu vẫn không thích Ôn Uyển như lúc trước, lúc này Hoàng đế đã không giúp đỡ nàng mà đối đầu với Thái hậu. Hoàng đế bộn bề rất nhiều chuyện, từ từ trong hậu cung có những mỹ nhân khác, vị trí tứ phi cũng đã đầy đủ toàn bộ, còn có đám Chiêu nghi Mỹ nhân.
Trong cung không thiếu nhất chính là người đẹp, ánh mắt của Lâm Ân không còn chỉ nhìn thấy Ôn Uyển, luôn có những người đẹp càng trẻ càng đẹp vào cung.
Lâm Ân vẫn thích Ôn Uyển như trước, nhưng vì quyền thế cũng luôn phải lạnh nhạt với nàng.
Ôn Uyển chưa từng chịu những tủi thân này, khi còn Tề Quân Mộ chỉ có một mình nàng, Tề Quân Mộ chết, nàng phải tranh giành tình cảm với người khác, còn bị Thái hậu ghét bỏ.
Cơ thể của Ôn Uyển cũng không tốt, sau khi sinh con xong thì không thể mang thai được nữa.
Vì thế Thái hậu rất ghét nàng, bà cho rằng đứa con là của Tề Quân Mộ nên sau này đứa nhỏ tất nhiên không thể trở thành Thái tử hay người đế vị sau này.
Trong lòng Lâm Ân và Ôn Uyển đều rất khổ, Ôn Uyển muốn nói hết tất cả nhưng Lâm Ân không đồng ý.
Bọn họ đều hiểu tính tình của Thái hậu, nếu như đứa con trong bụng của Ôn Uyển là của Lâm Ân, Thái hậu chắc chắn sẽ không giữ Ôn Uyển lại. Dù thế nào đi nữa Tề Quân Mộ cũng là con của Thái hậu.
Thái hậu không hạ thủ được với Lâm Ân nhưng có thể hạ thủ với Ôn Uyển.
Ngày qua ngày, Lâm Ân ngồi ở vị trí Hoàng đế này rất khó chịu.
Hắn chịu sự kìm hãm của Thái hậu, của Lâm gia.
Lời hắn nói, phải có sự đồng ý của Thái hậu và Lâm Tiêu mới có thể chấp hành. Dần đần, hắn cảm thấy vô vị cực kỳ.
Lâm Ân trầm mê rượu thịt, hắn cho rằng mình trở thành Hoàng đế liền có thể muốn làm gì thì làm, nhưng không như tưởng tượng, trở thành Hoàng đế càng ngày càng khó chịu.
Quyền thế của Lâm gia càng lúc càng lớn, có người nói chó của Lâm gia sủa với kẻ này, kẻ đó phải dập đầu tạ tội.
Lâm Ân ngồi trên ngôi vị Hoàng đế được ba năm, Tề Quân Chước mang theo quân Bắc Cảnh tạo phản.
Nghe được tin tức, Lâm Ân ngây cả người. Năm đó ở Tây Cảnh, hắn lấy gương mặt của Tề Quân Mộ xuất hiện trước mặt Tề Quân Chước, sau đó lúc hắn ta không chú ý, tự tay mình đẩy hắn ta xuống vách múi, không ngờ kẻ này vậy mà không chết.
Tề Quân Chước không chết, được Thẩm Niệm đang dạo chơi cứu được.
Ở đâu có chiến loạn thì Thẩm Niệm xuất hiện ở đó, hắn đi khắp nơi, nhưng trong lòng đều suy nghĩ cho dân chúng.
Lúc đó Tề Quân Chước còn hấp hối chưa chết, Tam ca mà hắn tin tưởng nhất đã đẩy hắn xuống vách núi, chuyện này hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra. Nếu Tề Quân Mộ phòng bị hắn thì hắn chết thì có sao.
Nhưng những ngày xưa kia khiến Tề Quân Chước lại không dám tin tưởng, Tam ca của hắn lại đối xử với hắn như vậy.
Thẩm Niệm cũng từng trải qua sự chết tâm này rồi, hắn không biết nên khuyên thế nào chỉ nói sống cho tốt.
Cuối cùng Thẩm Niệm nói, ngươi chết cũng phải chết một cách minh bạch.
Tề Quân Chước nghe thấu được, mấy năm nay Hoàng đế gióng trống khua chiêng tìm kiếm Tề Quân Chước mất tích. Người khác đều nói huynh đệ tình thăm, Tề Quân Chước lại biết, Hoàng đế muốn tìm được hắn sau đó giết chết.
Ngược lại, Thẩm Niệm tất nhiên không bị người ta chú ý đến.
Hắn trở về kinh thì cải trang dáng vẻ, Thẩm Niệm mang hắn đi vào. Dù sao cũng qua mấy năm rồi, trong mắt người đời tỷ lệ hắn chết cao hơn sống rất nhiều.
Khi Tề Quân Chước trở về, đảo mắt xung quanh vương phủ của chính mắt một vòng, hắn phát hiện có người theo dõi vương phủ của hắn. Là người của Lâm gia, còn có người trong cung.
Không bao lâu, Tề Quân Chước liền nhận được một bức thư, nói muốn gặp mặt bọn họ.
Chữ viết trong thư rất thanh tú, không chút che giấu là nữ tử viết.
Thẩm Niệm và Tề Quân Chước bàn bạc một hồi, Tề Quân Chước quyết định đi gặp mặt, Thẩm Niệm ẩn núp phía sau.
Tề Quân Chước cùng người gửi thư gặp nhau ở một ngôi chùa bên ngoài, ở nơi này Tề Quân Chước gặp một người không ngờ tới, là Nhạc thị phu nhân của Lâm Tiêu, từ trong miệng của Nhạc thị, Tề Quân Chước đã biết tất cả.
Những mưu tính của Lâm Tiêu và Lâm Ân, còn có Thái hậu, ngôi vị hoàng đế của Lâm Ân đã ngồi rất vũng.
Nhưng bọn họ lại quên mất Nhạc thị, Nhạc thị vẫn luôn suy nghĩ Phù Hoa có thể gả đến Lâm gia gọi bà một tiếng mẫu thân. Nhưng cuối cùng đổi lấy chính là Lâm Ân trở thành Hoàng đế, Lâm Ân của Lâm gia mắc bệnh rồi chết.
Lâm Ân và Phù Hoa tiếp xúc với nhau rất nhiều, có một số thói quan nhỏ không sửa được. Để tránh Phù Hoa phát hiện ra điều gì đó, Lâm Ân thậm chí muốn xử tử Phù Hoa. Cuối cùng nghĩ đến Nhạc thị, hơn nữa Thái hậu không đồng ý, Phù Hoa bị cung nhân cưỡng chế lấy lý do thương tâm quá độ mà đưa vào chùa, cả đời làm bạn với thanh đăng cổ Phật.
Sau khi Nhạc thị biết thiếu chút nữa phát điên, là Lâm Tiêu khuyên giải an ủi bà.
Lâm Tiêu nói, ở trong chùa ít nhất còn có thể sống, bà đến dâng hương còn có thể nhìn thấy người, làm ầm lên, Phù Hoa chỉ có thể chết. Hơn nữa, qua hai năm, Thái hậu có thể tìm lý do đưa Phù Hoa ra khỏi cùng.
Mỗi ngày sống đều có một hy vọng.
Nhạc thị vào chùa nhìn Phù Hoa, tuổi trẻ tươi đẹp nhưng không biết cái gì, sống với trái tim như tro tàn.
Nhạc thị từ chùa trở về liền vào cung gặp Thái hậu, cảm kích đã lưu lại một mạng cho Phù Hoa, khi đó trái tim bà đã đổ máu.
Nhạc thị bình tĩnh, bà là người hiểu Lâm Tiêu nhất.
Trước mặt Lâm Tiêu, bà thể hiện là vì Phù Hoa, bà có thể nuốt hết tất cả ủy khuất vào lòng, thậm chí cuối cùng Lâm Cửu xuất hiện bà cũng nhẫn nhịn.
Lâm Tiêu làm cái gì, bà đều biết.
Lâm Tiêu phái người giám sát vương phủ Tề Quân Chước, bà cũng vậy. Bà không động vào Lâm Ân, cũng không động vào Lâm Tiêu, vào Thái hậu, nhưng bà muốn trên đời này có người báo thù thay cho vị Hoàng đế bị kẻ khác thay thế kia.
Điều này càng có công dụng hơn với Lâm Tiêu, bà không trông mong vào điều khác, chỉ có ký thác vào phần hư vô mờ mịt này.
Sự chờ đợi trong hư vô cuối cùng cũng tới rồi.
Tề Quân Chước biết Tề Quân Mộ đã chết, sau khi biết người ngồi trên ngai vàng chính là Lâm Ân, hắn xém chút nữa phát điên.
Nhạc thị nói bà không có chứng cứ xác thực nào, chỉ là bà biết trên vai phải của Tề Quân Mộ có nốt ruồi, nhưng Hoàng đế hiện tại không có. Nếu như Tề Quân Chước có cơ hội nhìn thấy Hoàng đế thì tự mình xác minh.
Tề Quân Chước tất nhiên biết trên vai phải của Tề Quân Mộ có nốt ruồi, Nhạc thị nói như vậy hắn hiển nhiên phải tự mình xác nhận.
Nhưng người trong kinh thành biết mặt hắn rất nhiều, hắn không thể mạo hiểm.
Cuối cùng là Thẩm Niệm đứng ra, hắn xuất hiện trong kinh thành rồi rời đi, thời gian rất ngắn, có lẽ vẫn có người nhận ra hắn, nhưng trong cung không có mấy ai biết hắn.
Thẩm Niệm rất thuận lợi lẻn vào hoàng cung, nhìn thấy Hoàng đế, cũng rình xem trên đầu vai của Hoàng đế có nốt ruồi hay không.
Sau khi xác định chuyện này, hắn cùng với Tề Quân Chước nhanh chóng rời khỏi kinh thành.
Lúc đó Tề Quân Chước quay đầu nhìn lại kinh thành, hắn nói với chính mình sớm muộn gì cũng có ngày sẽ trở lại.
Lâm Ân cũng không phải là Hoàng đế tốt, Lâm gia tiêu biểu cho quyền quý là quyền lợi thế gia, thu thuế rất nặng, hơn nữa khắp nơi đều xảy ra tai họa, mấy vương gia thừa gió bẻ măng, dân chúng bình thường là người khổ nhất. Rất nhiều người vì miếng cơm, chỉ có thể bán con bán cái để sinh sống.
Hoàng đế trọng văn khinh võ, chuyện biên cảnh không quan tâm, Lâm Tiêu rất sợ quyền thế của tướng quân biên cảnh quá lớn nên luôn tìm cách chèn ép.
Thế nên năm ấy Bắc Cảnh thiếu quần áo mùa đông, rất nhiều người không phải chết trận mà là chết rét.
Tề Quân Chước và Thẩm Niệm từ khi đó đã quyết định tạo phản.
Một trận đánh năm năm, giữa lúc đó đã chết rất nhiều người, cuối cùng Tề Quân Chước và Thẩm Niệm mang theo quân Bắc Cảnh tiến vào kinh thành.
Lâm Ân tự thiêu bản thân, trước khi chết hắn đã ban chết cho Ôn Uyển, hai người chết bên nhau.
Thái hậu ngược lại không chết, bà mang theo đứa con của Ôn Uyển muốn đảm bảo một mạng. Tề Quân Chước ép hỏi nơi chôn hài cốt của Tề Quân Mộ sau đó giết chết hết tất cả.
Nơi chôn hài cốt của Tề Quân Mộ là một nơi lãnh cung vắng lặng, sau khi Tề Quân Chước đào hài cốt của y lên thì quỳ xuống đất đau đớn khóc thét lên.
Thẩm Niệm nhìn xương trắng, chỉ cảm thấy Tề Quân Mộ làm Hoàng đế thật đáng thương vô cùng.
Khi Tề Quân Chước sắp xếp cục diện trong cung, Thẩm Niệm lặng lẽ rời khỏi kinh thành. Trước khi đi hắn đến hoàng lăng một chuyến, bái lạy Cảnh đế và Tề Quân Mộ, lại bái lạnh cha của mình, sau đó không còn xuất hiện nữa.
Trong giấc mộng của Ôn Uyển, sự việc chính là như vậy.
Nàng cảm thấy giấc mộng này thật sự rất chân thật, đến nay nàng vẫn nhớ rõ cảm nhận khi bị ép uống rượu độc mà cả người đều rất đau đớn. Khi tỉnh mộng, những điều này cũng không phát sinh, nàng và Lâm Ân không có làm gì, rất trong sạch.
Nàng nhớ đến Tề Quân Mộ từng nâng niu nàng trong tay, bây giờ lại chán ghét, có lẽ đã biết chuyện cũ của nàng và Lâm Ân nên mới vậy.
Ôn Uyển nhớ tới Lâm Ân, chỉ cảm thấy người này thật lâu rồi, thật quá xa xôi.
Trong mộng, nàng vì Lâm Ân, mà hủy đi cả đời của Tề Quân Mộ, cũng hủy cả đời chính mình.
Hôm nay nàng muốn bù đắp cho Tề Quân Mộ, nhưng nàng không nhìn thấy người, rốt cuộc hôm nay cũng gặp được, trái tim của Ôn Uyển bị ai đó nắm chặt lại, rất đau rất khó chịu.
Nàng cúi người khóc, còn chàng trai đã từng yêu thương nàng lại cau mày đứng đó lạnh lùng nhìn nàng.
Nước mắt của Ôn Uyển rơi xuống khi nhìn thấy Tề Quân Mộ, nàng nhớ tới giấc mộng kia, nàng muốn nói ra, nhưng cuối cùng nàng chỉ nhấp nhấp môi cũng không thốt được lời nào.
Tề Quân Mộ rất bình tĩnh nhìn Ôn Uyển, sự giãy dụa hối hận bất lực hiện lên trong mắt nàng, y cũng không có lấy một cảm giác.
Hôm nay y đến chỉ là gần đây nghe được người được phái đi giám sát Ôn Uyển thông báo nàng ta điên rồi, có đôi khi bị ác mộng đặc biệt nói mấy lời kỳ lạ. Tề Quân Mộ đến đây chẳng qua muốn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng khi nhìn thấy người rồi thì y đột nhiên cảm thấy vô vị.
Ôn Uyển điên cũng được, không điên cũng không sao, chẳng liên quan gì đến y.
Trong lòng y nhớ đến chỉ có Thẩm Niệm, không liên quan gì đến người khác.
Nhớ tới Thẩm Niệm, khóe miệng của Tề Quân Mộ lộ ra vẻ dịu dàng, y xoay người rời đi.
Phía sau, âm thanh của Ôn Uyển truyền đến, giọng nói của nàng nghẹn ngào: “Ta hối hận rồi.” Sự đau khổ khẩn cầu vạn phần cất giấu trong giọng nói.
Tề Quân Mộ nói: “Không liên quan đến trẫm, bây giờ trẫm đã có người yêu thích rồi, rất tốt.”
Nói xong, y không chút lưu luyến rời khỏi lãnh cung, không còn bước vào đó nữa.
Đêm đó, Ôn Uyển tự sát ở lãnh cung.
Tề Quân Mộ nghe được tin tức nhưng sắc mặt rất bình tĩnh, còn đưa tay vuốt ve mái tóc rối của Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm thì thầm gì đó với Hoàng đế, Tề Quân Mộ cười với hắn, hai người lại lăn lộn với nhau.
Ngày cứ thế trôi qua như khe nhỏ sông dài, hạnh phúc lúc nào cũng ở tay.
Tề Quân Mộ đối với cuộc sống như vậy cảm thất rất hài lòng, y cảm thấy bản thân sống lại ở đời này chính là cùng Thẩm Niệm ở bên nhau, là duyên phận đã định trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.