Dịch: Chi
Sửa: Sút
Thẩm Thanh Thu tưởng rằng mình nghe nhầm: “Ngươi nói gì cơ?”
Thiên Lang Quân kiên nhẫn nhắc lại lần nữa: “Ta hỏi Thẩm phong chủ, ngươi và Lạc Băng Hà, đã từng song tu chưa?”
Da mặt Thẩm Thanh Thu giật giật mấy cái. Thiên Lang Quân nói: “Hay là Thẩm phong chủ không hiểu ‘song tu’ mà ta nói là gì? Nó chính là…”
Thẩm Thanh Thu: “Đủ rồi.”
Có thể giữ chút mặt mũi không?!
Thẩm Thanh Thu cố gắng trấn tĩnh: “Ngươi vì sao lại cho rằng, ta và y đã từng song tu?”
Thiên Lang Quân đáp: “Không dám giấu diếm, ta đối với phong tục tập quán, cảnh vật con người của nhân giới, trước nay đều rất ngưỡng mộ đó.”
Thẩm Thanh Thu: “Cho nên?”
Ngưỡng mộ cảnh vật con người nhân giới cùng việc này liên quan sao?
Thiên Lang Quân duỗi ra một ngón tay, lắc hai cái, nhẹ giọng ngâm nga một đoạn tiểu khúc ngọt ngào uyển chuyển.
Thẩm Thanh Thu lúc đầu không cảm xúc, thế nhưng, Thiên Lang Quân càng ngâm, vẻ lãnh đạm của hắn càng không giữ được.
Đù! Má! Mài! Xuân! Sơn! Hận!
Thế nào nó đã thịnh hành sang ma giới rồi!!!
Thiên Lang Quân ngâm trọn vẹn hai đoạn, mãn nguyện hài lòng, lòng vẫn tiếc nuối: “Cũng chỉ có nơi địa linh nhân kiệt như nhân giới mới có thể soạn ra một kiệt tác kinh thế như vậy. Quả là vô cùng đặc sắc, đặc biệt là ở mỗi đoạn kết, đều để lại phần gợi mở, khiến người ta muốn ngừng không được, tràn đầy mong chờ phần tiếp theo.”
Cái đcm hóa ra đây mợ nó còn là truyện dài kỳ?!
Thẩm Thanh Thu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-he-thong-tu-cuu-cua-nhan-vat-phan-dien/1334977/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.