Dịch: Sút Sửa: Bee Nơi mộng cảnh. Trúc xá. Ngoài phòng gió nhẹ thổi xuyên rừng, lá trúc ào ào. Thẩm Thanh Thu ngồi cạnh bàn, hai ống tay áo lay động, bình tĩnh xuất thần. Tóm lại là ngồi ngẩn người. Chẳng qua bao lâu, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Lạc Băng Hà xuất hiện ở cửa trúc xá, vội la lên: “Sư tôn!” Y xông vào trong phòng, Thẩm Thanh Thu nghẹn cả buổi rốt cuộc một hơi phun ra. Thẩm Thanh Thu nói: “Kêu ngươi đưa, ngươi đưa thật hả?!” Lạc Băng Hà nói: “Nếu ta không đưa cho gã, còn không biết ma đầu kia sẽ tra tấn sư tôn thế nào.” Còn nói người ta là ma đầu, bản thân ngươi chính là ma đầu, một đại ma đầu một tiểu ma đầu, gây sức ép chết người! Thẩm Thanh Thu kiên nhẫn nói: “Ta một không kêu hai không hô, có gì đáng lo? Ta… Vi sư cũng không phải người không nhịn được.” Xa cách nhiều năm, lần đầu ở trước mặt Lạc Băng Hà một lần nữa tự xưng vi sư, cảm giác vừa sượng vừa sướng. Lạc Băng Hà nhìn hắn, ánh mắt ẩn ẩn bi phẫn chớp động: “Sư tôn, ngươi đau đến ngất đi đó thôi, còn nói không đáng lo?” Khó khăn lắm mới tỉnh lại gặp mặt, khó khăn lắm mới nói thông suốt, nhưng vẫn là vạn bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn người bị đưa đi. Nếu không phải kiêng dè huyết cổ của Thiên Lang Quân, Lạc Băng Hà cũng không đến mức bó tay bó chân. Rõ ràng không muốn làm vướng chân người ta, nhưng vẫn khiến người ta bị kiềm chế. Thanh Thu trong lòng phiền toái: “Không phải ngươi vô dụng. Là ta bất cẩn, chặn đường của gã.” Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn bị gã cho uống máu, cũng là vì giúp ta. Dù sư tôn có thể chịu, ta lại không thể nhịn được. Kiếm kia gã muốn liền đưa gã, cũng không phải thứ gì to tát.” Thẩm Thanh Thu muốn quỳ y luôn. Cái gì gọi là “Không phải thứ gì to tát”? Đó chính là bàn tay vàng của ngươi a!!! Lời đến bên miệng, hắn mau chóng sửa lời: “Ngươi có từng nghĩ qua, hậu quả của việc Tâm Ma Kiếm rơi vào tay người ngoài là gì không? Ma giới, Bắc cương, nhân giới, Thương Khung Sơn, đều sẽ là đối tượng để gã phá hủy.” Hắn nói rõ lợi và hại, Lạc Băng Hà lại buồn bực: “… Sư tôn tức giận ta giao Tâm Ma cho gã, chỉ là vì sợ liên lụy Thương Khung Sơn phái?” … Sao đứa nhỏ này lại không hiểu nhỉ? Gã nói không cần thân thể chỉ cần kiếm của ngươi, ngươi liền tin gã? Có ngọt như vậy sao? Ngộ nhỡ gã cầm kiếm trở mặt thì sao? Lo lắng Thương Khung Sơn phái với lo lắng Lạc Băng Hà, hai cái này cũng không có mâu thuẫn a! Câu nói kia của Lạc Băng Hà cho người ta cảm giác, tựa như cô gái cả ngày bám lấy bạn trai hỏi “Rốt cuộc anh có yêu em không, anh yêu sự nghiệp của anh hơn hay là yêu em hơn”, không biết tư duy rốt cuộc là vòng lối nào rồi. Nói với đứa nhỏ này thế nào cũng không thông, chưa đầy hai ba câu đã có khúc mắc, Thẩm Thanh Thu đang muốn mở lời ngừng, ai ngờ, Lạc Băng Hà lại là người cáo trạng trước: “Nói với sư tôn lúc nào cũng không hiểu.” Thẩm Thanh Thu khoanh tay mà đứng, hít sâu một hơi. Song phương đều cảm thấy không thể giao tiếp với đối phương, còn có thể yên ổn được không. Khoảng cách thế hệ, đây chính là khoảng cách thế hệ! Lạc Băng Hà đột nhiên nói: “Sư tôn biết tâm ý của ta mà.” Đề tài chuyển tới phương diện này, Thẩm Thanh Thu đơ ra một chút, cảm giác nhức đầu vài phần. Hắn dở nhất chính là đối phó trường hợp này. Lạc Băng Hà nói: “Trúc xá này, là mỹ cảnh trong mộng của ta. Mỗi khi ta tâm phiền ý loạn, lại tới đây, sẽ bình tĩnh lại rất nhanh.” Chính là nơi y thầm lau nước mắt sao… Lạc Băng Hà chầm chậm nói: “Những ngày tháng học nghệ ở Thanh Tĩnh Phong, là quãng thời gian vui vẻ nhất cả đời ta.” Khi y nói câu này, vẻ mặt và âm cuối đều nhu hòa đến cực điểm, Thẩm Thanh Thu nhìn vào, đầu trái tim giống như bị nhéo một chút, ngay cả ném đá trong lòng cũng không nỡ. Bởi vì, đây chính là biểu cảm cực hạn của một người coi một thứ gì đó như trân bảo, yêu nó như tính mạng. Dù là ai cũng không đành lòng cười nhạo. Ngón tay của Lạc Băng Hà nhẹ nhàng vuốt qua mặt bàn trúc xanh được đánh bóng sáng loáng, thấp giọng nói: “Khi mới vào Thương Khung Sơn phái, ta rất vui vẻ, cũng rất sợ hãi, nghĩ từ nay về sau, nhất định phải cần cù cố gắng. Bái nhập Thanh Tĩnh Phong tọa, sư tôn ngay từ đầu không hề để ý tới ta.” “Nhưng ta càng nhớ rõ, lần đầu tiên đưa thuốc trị thương cho ta chính là sư tôn, lần đầu tiên để ta lên xe ngựa, chuẩn bị phòng cho ta, kiên nhẫn dạy ta kiếm pháp, âm thầm bảo vệ… Tất cả đều là sư tôn.” Thẩm Thanh Thu yên lặng nghe, chợt phát hiện, cho tới nay, hắn đều xem nhẹ một mặt khác. Lạc Băng Hà vốn không phải là chỉ là người đơn thuần ghi thù. Đương nhiên người y thù hận thì sẽ ngàn lần hoàn trả, nhưng người bên cạnh đối tốt với y, y sẽ càng khắc sâu trong lòng. Mỗi một việc, mỗi một chút, Thẩm Thanh Thu bản thân không để ý, có khi hoàn toàn không ấn tượng, y lại rõ ràng ghi nhớ trong lòng. Ghi nhớ, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng phần tâm tư này nếu có thể không lệch đi, thì càng tốt… Lạc Băng Hà rút về bàn tay trên trúc án, bỗng nhiên tiến về phía hắn từng bước. Thẩm Thanh Thu phản xạ có điều kiện nói: “Ngươi bình tĩnh.” Nếu lúc này hắn có chiết phiến trong tay thì tốt rồi, quạt quạt vài cái, hai người đều bình tĩnh lại. Lạc Băng Hà cũng coi như còn nghe lời hắn, trên mặt miễn cưỡng bảo trì bình tĩnh: “Sư tôn có biết, tại sao ta lúc nào cũng không thể bình tĩnh với ngươi không?” Thẩm Thanh Thu thực sự đoán không ra, chỉ đành im lặng không lên tiếng. Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn từng hỏi ta, có phải bất luận gặp khổ sở tra tấn thế nào, đều có thể chịu được. Thẩm Thanh Thu: “?” Hình như là có. Hắn nói: “Không sai?” Lạc Băng Hà nói: “Không sai, ta có thể chịu. Người bên cạnh bất luận như thế nào, ta cũng có thể không thèm quan tâm. Nhưng khổ sở tra tấn này, không thể là ngươi cho ta!” Một ngàn một vạn người có thể đối với y không tốt, không sao hết. Thế nhưng chỉ có một người, không thể đối với y không tốt. Ý tứ y biểu đạt vô cùng rõ ràng, ánh mắt càng không giữ chừng mực chút nào, như ngọn lửa cháy tập trung thẳng vào Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu quả thực sắp không chịu nổi. Hắn nói: “Ngươi buông xuống trước đã…” Thời điểm này nên nói chính sự không đúng sao? Nói chuyện làm thế nào thu hồi bàn tay vàng bị cướp, tám một chút hai người họ hàng xa của Lạc Băng Hà, đoán một tẹo lễ vật Thiên Lang Quân muốn tặng cho nhân giới, những cái này nên đối phó thế nào, còn có ba đạo máu trong cơ thể Thẩm Thanh Thu giải quyết ra sao. Lạc Băng Hà lại không có tâm nói chính sự. Y bướng bỉnh nói: “Trừ phi tất cả bắt đầu lại, sư tôn từ đầu tới cuối không vì ta làm những việc đó, không nhận ta làm đồ đệ, không ba lần bốn lượt cứu ta, không dốc lòng dạy ta, không cần cho ta bất cứ hy vọng nào. Chuyện tới nước này, ngươi muốn ta buông bỏ thế nào?” Nói như vậy, giống như là Thẩm Thanh Thu không chịu trách nhiệm! Hắn vừa mới vươn tay, muốn vuốt vuốt lông Lạc Băng Hà, đã bị một phen túm chặt, kéo đến trước mặt. Thẩm Thanh Thu: “… Này.” Lạc Băng Hà nói: “Nếu sư tôn chán ghét ta làm thế này, thì đánh ta, chém ta, giết ta. Ta chưa bao giờ hoàn thủ, ngươi biết mà.” Y nói xong, rũ xuống mí mắt, hầu kết rung động, cúi đầu ghé sát vào một chút. Làm như thập phần căng thẳng, sợ bị cự tuyệt, ngay cả môi cũng khẽ phát run. Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ. Rõ ràng là y kìm hãm Thẩm Thanh Thu, ngược lại tại sao cái kẻ đang cưỡng ép kia nhìn vào lại bất lực hơn? Lục xá rừng trúc, chim chóc núi non biến mất không dấu vết. Thẩm Thanh Thu trở mình bò lên. Không khí khô, yết hầu ngứa. Thiếu nữ Ma tộc da đen ngồi xổm bên cạnh hắn, vừa thấy hắn ngồi dạy, khẩu âm dày đặc la lớn ra ngoài: “Tỉnh rồi!” Thiên Lang Quân một bàn tay vén rèm xe lên, nhìn vào thăm dò, nhướn mày: “Ngủ thật là lâu đó.” Mộng này tỉnh thật đúng lúc! Nếu không tiểu tử Lạc Băng Hà kia không biết khi nào mới có thể thả hắn ra. Y mà đã ngậm là có chết cũng không buông! Thẩm Thanh Thu lau mặt. Gió khô thổi đếm mức rèm lụa bay tứ tung, cảnh tượng bên ngoài lọt vào trong xe. Hiện tại hắn đang nằm trên lưng một cự xà vảy đen, cự xà chở một tòa đài hoa, bình ổn bò trên mặt đất. Bốn phía phân tán các loại toàn thú, bán thú to to nhỏ nhỏ của Ma tộc, tạo thành một đội quân hỗn tạp lại quy mô, đang tiến về phía trước. Thẩm Thanh Thu phán đoán, nơi này có lẽ là ma giới Nam cương. Bắc cương là địa bàn của Mạc Bắc Quân, hiện tại đã là địa bàn của Lạc Băng Hà, Ma tộc hình người khá nhiều. Chỉ có Nam cương mới nhiều Ma tộc hình thú và chủng loại giao tạp, giống như thế giới động vật vậy. Không biết Thiên Lang Quân mang theo đám Ma tộc này di chuyển đi đâu. Lại tính làm gì. Thẩm Thanh Thu quan sát hoàn cảnh xong, chợt phát hiện, ngực phải với cả cánh tay còn ẩn ẩn đau nhức, hơn nữa cảm giác tê dại không linh hoạt. Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn 120% tâm lý, cúi đầu nhìn một cái. … Mợ. Tình huống còn nghiêm trọng hơn hắn dự đoán. Hắn giống như được nối với một bộ phận giả làm bằng cây cỏ, mầm cây mầm cỏ chi chít xanh biếc, rung động theo từng động tác nhỏ của tứ chi. Năm ngón tay tê dại, ngay cả cong ngón tay lại cũng không làm được. Hắn chỉ nhìn thoáng qua liền không đành lòng nhìn. Nếu có Tu Nhã Kiếm trong tay, thực rất muốn cầm lên chém rụng cánh tay kia. Lúc này, Trúc Chi Lang cầm một cái lư vàng bốc khói đến gần. Thẩm Thanh Thu cảnh giác nói: “Ngươi làm gì?” Trúc Chi Lang nói: “Tại hạ chỉ là muốn giúp Thẩm tiên sư…” Thẩm Thanh Thu lập tức thủ thế “Tạm dừng”. Hắn sợ nhất Trúc Chi Lang nói lời như thế. Hắn coi như đã lĩnh giáo, báo ân của xà chính là nhét đầy miệng hắn máu Thiên ma. Trúc Chi Lang tận tình khuyên bảo nói: “Xin hãy tin tưởng tại hạ. Tơ tình một ngày chưa diệt hơn bảy lần, tàn dư vẫn sẽ ở trong máu thịt. Hôm nay mới nhổ ba lượt, hiện tại chính là khâu quan trọng, không nhổ ra thì cánh tay này của Thẩm tiên sư liền không giữ được.” Vừa nghe có hiểm nguy tàn tật, Thẩm Thanh Thu lập tức nâng cánh tay lên. Trúc Chi Lang từ lư vàng lấy ra một viên than đang cháy đỏ, cầm tay không, mặt không đổi sắc, ấn tạch một cái lên ngực Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu: “…” Hắn liền biết không thể mong chờ “trợ giúp” của Trúc Chi Lang có phương thức bình thường gì. Viên than này đặt trên mầm Tơ tình trước ngực hắn, mầm lá cháy đến héo rũ, thiêu đến tận rễ, cháy đến mức Thẩm Thanh Thu có xúc động muốn nhe răng trợn mắt, nhưng ngại như vậy quá khó coi, hắn nhăn mặt cố nén. Đợi cho Trúc Chi Lang đốt hết những nơi nảy mầm xanh, cánh tay này, tốt xấu cũng có thể nhìn được. Trúc Chi Lang thu hồi than, nói: “Buổi chiều còn phải đốt ba lượt nữa.” Thẩm Thanh Thu khoác áo ban nãy cởi xuống lên bả vai, Trúc Chi Lang trong lúc vô ý nhìn một cái, lập tức cúi đầu. Thiên Lang Quân bên ngoài cười nói: “Ngươi thẹn thùng cái gì?” Đúng vậy, Thẩm Thanh Thu cũng muốn hỏi, ngươi thẹn thùng cái gì? Đối với cánh tay và ngực ban nãy còn mọc cả rừng mầm non, có gì đáng thẹn thùng đâu? Trúc Chi Lang nghiêm trang nói: “Quân thượng đừng giễu cợt thuộc hạ. Thuộc hạ đối với Thẩm tiên sư tuyệt đối không có suy nghĩ quá phận.” Y nhìn Thẩm Thanh Thu, nhấn mạnh nói: “Không có suy nghĩ quá phận như của Lạc Băng Hà.” Ngươi nhấn mạnh cái qué gì?! Trúc Chi Lang vội vàng mang theo lư nhỏ nhảy xuống khỏi lưng xà, trở lại phía dưới, chỉ huy điều chỉnh đội ngũ. Thẩm Thanh Thu sững sờ trong gió một hồi, ánh mắt bắt đầu chuyển động tứ tung, tìm tòi mọi hướng. Tâm Ma Kiếm… Tâm Ma Kiếm… Tâm Ma Kiếm ở đâu ta? A, bên cạnh chỗ ngồi của Thiên Lang Quân kìa. Cái thanh ném bên chân ấy. Thẩm Thanh Thu sắp cười ngất rồi. Cũng quá tùy tiện đi! Người ta tốt xấu là kỳ kiếm số 1 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》! Cứ ném bừa như vậy thực sự được sao?! Thiên Lang Quân vốn đang chống cằm nhìn xa xăm, chú ý tới biểu cảm quái dị của Thẩm Thanh Thu, hỏi: “Thẩm phong chủ đang nhìn cái gì?” Dừng một chút, theo ánh mắt của hắn nhìn xuống dưới: “Nhìn thanh kiếm này của ta?” Thẩm Thanh Thu thản nhiên nói: “Đó là kiếm của Lạc Băng Hà.” Thiên Lang Quân vô tư mà cười cười, nói: “Thẩm phong chủ, có một câu, ta luôn muốn hỏi ngươi.” Thẩm Thanh Thu: “Mời.” Ngươi cứ việc hỏi, ta sẽ đáp bừa. Thiên Lang Quân nói: “Ngươi với con của ta, song tu bao giờ chưa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]