hiện tại Triệu Di rất khẩn trương, thậm chí trong lòng sợ hãi muốn chết, nhưng trên nàng còn trấn định mà nói, “Tộc trưởng, ngươi cũng biết, trẻ con tương đối bướng bỉnh, khi ta không giám sát chặt chẽ, hắn liền biến thành như thế này, ta cũng thực thương tâm.”
nước mắt chậm rãi chảy xuống, như người mẹ tốt lo lắng cho con, “Tộc trưởng, hắn là con của ta, chẳng lẽ ngươi thật sự đã cho là ta sẽ hại hắn ư?”
“làm như vật ta được gì?” Triệu Di không có nghĩ đến, chuyện sẽ biến thành như thế này, nàng muốn sám hối cũng không kịp.
Nàng không muốn chết, ngay cả trước kia sống rất khó khăn, nàng cũng không muốn chết, chết đối với nàng mà nói, là chuyện rất xa xôi.
Phương Thế Nguyênhơi hơi mà híp mắt không nói gì, nữ nhân này nói,hắn một câu cũng không tin tưởng, vì người này dù sao cũng là mẫu thân người thừa kế, nên muốn hỏi đương sự một chút.
“Một khi đã như vậy nói, vậy ngươi liền đi theo ta trở về cùng Phương Tinh đối chất.” Thân là tộc trưởng, cũng có quy định của mình.
Triệu Di lập tức liền gật gật đầu, “Tốt.” trong lòng lại nghĩ Tinh nhi hẳn là sẽ tha thứ cho mình.
Trước kia nàng cũng không phải không có lợi dụng đứa bé này làm chuyện khác, hắn đều không nói gì thêm, lúc này đây nhất định có thể, bất quá… trong lòng tràn ngập mơ mơ hồ hồ mà bất an đâu??! Làm cho nàng nóng nảy.
Chờ khi một đám bọn hắn trở lại bệnh viện, lại phát hiện người đi nhà trống, một bóng người đều nhìn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-du-lang-cong-cham/1528076/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.